Giữa dòng nước bạc, ta bơi …

Rate this post

Nhạc sĩ Phó Đức Phương (1944-2020).
Nhạc sĩ Phó Đức Phương (1944-2020).

Câu hát đó là của bài “Hồ trên núi” mà tôi thích, bên cạnh “Trên đỉnh Phù Vân”, “Những cô gái quan họ”, “Sang sông”, “Không thể và có thể”, “Một chút thời gian”. Hồ Tây “,” Huyền thoại Hồ Núi Cốc “,” Về quê “…

Khi viết những dòng này, tôi nghe lại những ca khúc của nhạc sĩ Phó Đức Phương – những ca khúc mà như anh nói, hầu hết được viết theo “đơn đặt hàng”, nhưng đều có dấu tay của một người tài hoa. hoa, làm mọi thứ đến cùng.

Bộ tứ sông Hồng (hay còn gọi là Bộ tứ sông Hồng) gồm: Dương Thụ, Trần Tiến, Nguyễn Cường và Phó Đức Phương, mỗi người một vẻ. Nhưng riêng Phó Đức Phương, ngoài âm nhạc, anh còn để lại dấu ấn trong lĩnh vực bản quyền âm nhạc. Bỏ việc sáng tác khi đang còn sung sức, Phó Đức Phương quay sang lĩnh vực bản quyền vốn còn rất mới mẻ và đầy rẫy những bất hòa ở Việt Nam, nhưng không ngại, không ngại, không chống lại bất cứ va chạm nào, mặt nào…

Mọi người ghét anh ấy rất nhiều và mọi người yêu anh ấy rất nhiều. Nhưng thời gian qua, phải khẳng định nhạc sĩ Phó Đức Phương đã có công rất lớn trong lĩnh vực bản quyền âm nhạc ở Việt Nam, không chỉ thông qua việc đòi bản quyền để nhạc sĩ “có thu nhập”. “Chính đáng, nhưng quan trọng hơn, đã mở ra và định hình nền văn minh, văn hóa về quyền tác giả trong việc sử dụng các tác phẩm âm nhạc mà lâu nay vẫn bị bỏ qua, lãng quên, che lấp …

Giờ đây, tròn 2 năm ngày mất của nhạc sĩ Phó Đức Phương, tôi lật lại những trang báo cũ để tưởng nhớ ông …

* Từ nhỏ tôi đã tìm thầy để học hát Tuồng, hát A Dao, hát chèo, dân ca miền Trung … từ các nghệ nhân gạo cội nổi tiếng nên chất dân gian đã thấm dần. Mạch máu của tôi, hơi thở của tôi. Cùng với những sáng tạo nghệ thuật của riêng mình, tôi “chiết” âm điệu dân gian ấy thành một tác phẩm mang phong cách riêng của mình.

* Quê ngoại tôi ở Bắc Ninh. Khi tôi đi học, tôi sơ tán đến Hà Bắc. Cảnh làng quê thanh bình với những làn điệu quan họ dần thấm vào tâm hồn tôi, tạo cho tôi cảm xúc ổn định để viết nên ca khúc “Trên quê hương quan họ” mượt mà, đằm thắm. Tôi có cảm hứng đặc biệt khi được sống giữa thiên nhiên, tâm hồn tôi lúc đó như cánh chim bay. Vì vậy, âm nhạc của tôi luôn giàu hình ảnh. Có lẽ một phần vì tôi thấy dòng sông như một thứ gì đó vừa êm đềm vừa không hề êm đềm chút nào bởi nó là một dòng chảy liên tục. Nó mang lại cho tôi cảm giác hồi hộp ngay lập tức và cảm giác được ở bên nó.

* Mỗi khi viết một tác phẩm mới, tôi luôn có cảm giác như sắp bước vào cõi riêng, thu dọn bản thân, quên hết những hủ tục như khi chuẩn bị hoa cúng ông bà. Cõi ấy là Phù Vân – Yên Tử, sóng hồ Ba Bể, Sapa mộng mơ. Tôi luôn sống với cảm giác đó đến tận cùng và cảm thấy rằng tôi được tiếp cận với những lĩnh vực đặc biệt.

* Các bài hát của tôi dường như không phải về tình yêu, mà là về tình yêu! “Sang sông” là tiếng lòng của người con gái mất người yêu, nhờ dòng sông nói hộ lòng mình nỗi nhớ da diết đến tê dại… “Trên đỉnh Phù Vân” là bài tiếp theo bước đi của dòng sông “Chảy đi”, một người đã mất người yêu muốn rũ bỏ bụi trần, lên mây núi để quên đi tất cả nhưng vẫn không thể thoát khỏi nỗi ám ảnh… Đối với tôi , tình yêu là một chủ đề luôn có những điều mới mẻ và cung cấp nguồn cảm hứng bất tận…

* Nguồn gốc của người Việt gắn liền với nền văn minh lúa nước và sông nước.

Người mệnh Thủy nên tôi luôn có cảm giác như cá về với nước khi đứng trước vẻ đẹp huyền ảo, huyền ảo của sông hồ, biển cả mênh mông và núi non xa xăm. Sự hài hòa tuyệt đối mà tôi luôn có được, khi đứng trước bức tranh thiên nhiên hữu tình, có lẽ cũng bởi tôi có thể bộc lộ hết cảm xúc, chia sẻ mọi nỗi niềm của mình mà không bao giờ bị họ chỉ trích hay thắc mắc. và hiểu lầm. Họ không chỉ thấu hiểu, an ủi, che chở mà còn giúp nuôi dưỡng tâm hồn tôi. Trước thiên nhiên, tôi thấy lòng mình bình yên, thấy mình bao dung hơn, độ lượng hơn và cũng lấy lại cân bằng hơn. Chưa kể khung cảnh đó luôn đưa người ta đến những cảm xúc mạnh mẽ, mãnh liệt, có cả chiều rộng và chiều sâu.

Với “Trên đỉnh Phù Vân” của nhạc sĩ Phó Đức Phương, ca sĩ Mỹ Linh đã được tạo ra ấn tượng trong lòng giả.
Với “Trên đỉnh Phù Vân” của nhạc sĩ Phó Đức Phương, ca sĩ Mỹ Linh đã ghi dấu ấn trong lòng khán giả.

* Khi đã bước vào nghệ thuật thì phải quyết tâm đi đến cùng. Với tôi, mỗi sản phẩm âm nhạc như một gói, chứa đựng tâm hồn của người nghệ sĩ. Để những đứa con tinh thần bay cao bay xa, người nghệ sĩ cần phải đặt vào đó tất cả nội lực và tâm huyết sẵn có.

* Quá trình sáng tác một bài hát khiến tôi cảm thấy như vừa trải qua một cực hình. Các bạn ạ, có người xót xa khi thấy tôi nỗ lực cho hành trình bảo vệ bản quyền âm nhạc, họ bảo tôi sáng tác nhẹ nhàng, sang trọng không muốn, nhưng tôi muốn khiến Dong Ki Sốt chiến đấu với cối xay gió vì anh ấy. . khổ thân. Tôi nói, tôi làm gì cũng khổ. Và tôi không biết viết nhạc hay bảo vệ quyền lợi của người sáng tác càng khó hơn. Nhiều khán giả cũng nhận xét rằng tốc độ sáng tác của tôi rất chậm. Mỗi bài hát là một lần “dọn mình” để đi vào một cõi khác như thế thì “đưa đời” mới là chuyện lạ. Nói tôi là người cầu toàn, khó tính không phải là không công bằng!

* Sáng tác rất khó, nhưng tôi vẫn cho ra đời rất nhiều bài hát. Đó là bởi vì tôi luôn làm việc theo “trật tự” của cuộc sống. Vì vậy, các tác phẩm của tôi rất đa dạng, đáp ứng mọi yêu cầu phong phú của cuộc sống. Tôi nghĩ, nếu chỉ viết theo cảm hứng cá nhân thì một nhạc sĩ dù tài năng đến đâu cũng không thể “tự khắc” mãi được. Nếu can đảm, viết theo đơn đặt hàng là cơ hội may mắn giúp nhạc sĩ sáng tác ra những tác phẩm mang màu sắc phong phú, đa dạng nhưng vẫn in đậm dấu ấn cá tính và vẫn thấy mình trong đó.

* 95% các bài hát tôi viết được thực hiện theo đơn đặt hàng. Ngay cả bài hát Nơi tôi khóc và mọi người khóc đầm đìa là bài Về quê cũng là một đơn đặt hàng. Khi đó, tôi chỉ đạo nghệ thuật, làm kịch bản và làm tổng đạo diễn đoàn Bắc Ninh đi dự hội diễn theo lịch của Bộ Văn hóa. Đó là đầu năm 1998. Không phải năm nào họ cũng hát lại bài cũ. Chính vì vậy tôi đã có một ý tưởng táo bạo: Làm sao để có quan lại mới trong nhân dân, ngày nay chứng tỏ sức sống của quan. Tôi nói với Sở và Đoàn là phải có mạng lưới tác giả hiểu quan họ, yêu quan họ như thế thì họ mới viết tiếp bài mới. Sau khi lập xong đề cương kịch bản, tôi mời hai soạn giả viết ca khúc, và cùng với tôi viết 3 ca khúc mới trên tinh thần đây là những quan họ thời nay. Hai người còn lại cũng đã hoàn thành nhiệm vụ của chương trình. Bài hát Về quê dường như bây giờ đã trở thành một làn điệu dân ca của đất nước. Đó chính xác là những gì tôi đặt ra để làm.

* Việc phải viết nhạc theo đơn đặt hàng từ miền núi xuống miền biển, từ ngành than đến ngành văn hóa tạo ra ảnh hưởng cho người nhạc sĩ. Nếu một nhạc sĩ không đủ bản lĩnh, không đủ bản lĩnh để có cái tôi của riêng mình thì có lẽ trong đời sẽ có 3.000 bài hát, nhưng sau 3.000 bài hát đó, người ta sẽ không nhận ra danh tính của ông.

Nhưng, nếu người nhạc sĩ là một khối đủ vững chắc bên trong, thì việc phải chăm chỉ viết bài, kể cả viết theo đơn đặt hàng, sẽ giúp người nhạc sĩ làm giàu cho chính mình. Lúc này, người nhạc sĩ sẽ có đủ nghị lực, đủ cá tính, đủ cứng cỏi để viết về cái gì thì cũng có nét riêng. Nó sẽ không rơi vào trường hợp nhàn rỗi. Cũng không rơi vào trường hợp bài nào cũng giống bài khác.

* Tôi nghĩ, tính cách của mình cũng là duyên số. Đối với tôi, khi làm bất cứ việc gì, tôi làm cho đến chết, làm hết lòng, trách nhiệm đến cùng. Nhiều nhà báo đã hỏi tôi, tại sao khi đang ở đỉnh cao sáng tác, nhạc sĩ lại chuyển sang làm khó bản quyền?

Khi còn làm công việc sáng tác, tôi cũng chịu nhiều đau khổ, tôi luôn tìm tòi, mày mò, cân nhắc, lặn lội, tự đặt ra cho mình những yêu cầu rất khắt khe cho đứa con tinh thần của mình. Và công việc bản quyền cũng vậy.

* Khi tôi viết một bài báo, trước mắt tôi chỉ là một tờ giấy trắng. Không một kinh nghiệm cũ nào được tôi hồi sinh và sử dụng. Lúc đó, tôi hoàn toàn rạo rực với một sản phẩm mới toanh, không liên quan đến những bài viết trước. Ngoài ra, sau những hồi hộp và phấn khích, tôi luôn có cảm giác lo lắng. Lo sợ không biết sau này bài hát có được mọi người đón nhận hay không. Lo lắng, hồi hộp và lo lắng, có thể nói đó là hai cảm xúc thường trực của tôi khi sáng tác.

Thanh Thuy

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *