Khi giáo viên … đi ăn xin

Rate this post

Khi giáo viên ... đi ăn xin - Ảnh 1.

Cô Nguyễn Thị Hoàng Oanh (giữa) và các thầy cô trong khoa thường xuyên “săn” học bổng cho sinh viên – Ảnh: HỒNG NGUYÊN

Có những giáo viên mang về hàng chục, hàng trăm triệu đồng từ các doanh nghiệp cho học sinh có hoàn cảnh khó khăn.

Bước chân thầm lặng

Khi mùa đóng học phí đầu tiên trong năm sắp đến, ThS Nguyễn Thị Hoàng Oanh – Trưởng phòng Quan hệ Quốc tế, kiêm Phó Khoa Đông phương học, Trường Đại học Lạc Hồng (Đồng Nai) – cùng các đồng nghiệp cũng vào cuộc. rút lui trong “cuộc đua” tìm học bổng cho sinh viên có hoàn cảnh khó khăn. Với thế mạnh về chuyên môn tiếng Trung, chị Oanh thường xuyên đưa thông tin về các sinh viên có nhu cầu hỗ trợ các doanh nghiệp Đài Loan, Trung Quốc trên địa bàn.

Một số doanh nghiệp sẽ bỏ tiền trực tiếp vào quỹ học bổng của trường. Những người khác đề nghị trực tiếp giúp đỡ những đứa trẻ cụ thể sau khi xem xét danh sách. Cô cho biết, năm nay khoa đã vận động được hơn 500 triệu đồng cho sinh viên.

Hơn chục năm “vào nghề” xin học bổng, chị Oanh nhớ lại những ngày đầu còn e ngại và vô cùng ngại ngùng khi tiếp cận các doanh nghiệp để hỏi về tiền bạc. Một số công ty ban đầu nghe cô “giảng bài” cũng cảm thấy khó hiểu. Chưa kể có người nói lung tung, có người nói rảnh rỗi đi làm “chui”, có người lại bĩu môi: “Giảng viên đi xem người ta xin tiền có lạ không?”.

“Nhưng rồi tôi có cảm giác muốn hụt hẫng vì những nỗi sợ hãi của mình, nỗi sợ hãi lại gặp những sinh viên thực sự cần sự giúp đỡ. Lần đó, có người kể cho tôi nghe trường hợp hai tân sinh viên sắp sinh đôi bị đánh rơi. nghỉ học vì cha mẹ không có đủ tiền, người giới thiệu cảnh báo nếu không được hỗ trợ, họ sẽ trở thành những người nông dân không thể thoát khỏi cuộc sống lao động. Năm nay, theo kế hoạch, hai nam sinh này sẽ tốt nghiệp đại học – bà Oanh cho biết.

Trong khi đó, niềm vui của ThS Lê Đình Trung – phó trưởng bộ môn nhiệt lạnh, Trường Cao đẳng Kỹ thuật Cao Thắng – sau nhiều năm “săn” học bổng cho sinh viên là những email cảm ơn chân thành từ các bạn sinh viên. gửi đến. Trung bình mỗi năm, anh Trung “xin” khoảng 60 – 80 triệu đồng từ các doanh nghiệp thân quen cho sinh viên nghèo trong khoa.

“Nếu chỉ một suất học bổng của trường thì không đủ đáp ứng nhu cầu của sinh viên trong khoa. Thấy nhiều bạn túng thiếu nên mình nghĩ ra cách xin thêm một ít. Lúc đầu, mình gọi điện trên Facebook. và một số người quen. Dần dần họ cũng tin tưởng và đóng góp nhiều hơn cho các chương trình học bổng do chúng tôi phát động ”, anh Trung chia sẻ.

“Sổ tay” Ứng dụng học bỏng

ThS Lê Văn Hinh – Trưởng phòng Hợp tác phát triển Trường ĐH Kinh tế Luật (ĐH Quốc gia TP.HCM) – cho biết thường có một số trường hợp doanh nghiệp tự tìm đến trường để cấp học bổng, số còn lại. phải chủ động đi “xin xỏ thiên hạ”. Không phải ai cũng có thể “mời” các công ty, tổ chức tài trợ học bổng, bởi một “thợ săn” học bổng cho sinh viên đòi hỏi nhiều yếu tố trong đó có khả năng gây thiện cảm, khả năng thuyết phục và đặc biệt là lòng nhân hậu.

Theo ông Hinh, họ cũng nên có duyên trong giao tiếp, trải nghiệm và hiểu biết văn hóa. Mới đây, một tổ chức của Đức đã đến gặp các thầy cô để bàn về việc hợp tác. Biết người Đức thích uống bia nên cuối giờ anh Hinh cùng đối tác vào quán “chốt” lại chuyện sẽ cấp học bổng cho sinh viên.

“Nhưng để duy trì lâu dài, cần có mối quan hệ” win-win “, nghĩa là cả hai cùng có lợi. Bạn không thể ngồi yên cho đến khi cần học bổng mới gọi họ được. Nếu vậy thì không ai cho” – Cô giáo Hinh nói.

Tương tự, bà Oanh thường xuyên trò chuyện với các doanh nghiệp, cập nhật liên tục tình hình để xem họ có cần nhà trường giúp đỡ gì không. Đôi khi họ cần sinh viên tình nguyện hỗ trợ phiên dịch cho một sự kiện bất ngờ. Đôi khi cần tăng sinh viên thực tập, đôi khi yêu cầu hỗ trợ đăng tin tuyển dụng. “Khi đã thân thiết, họ có thể yêu cầu giúp đỡ với tư cách cá nhân. Một hôm, tôi giúp một đối tác vào phòng mổ hoặc hỏi các thủ tục tại Bệnh viện Từ Dũ”, cô nói.

Theo bà Oanh, một trong những chìa khóa để “giữ mối” trao học bổng là phải cho doanh nghiệp thấy được “người thật, việc thật” đã được giúp đỡ bằng tiền của mình. Cô lập một nhóm Zalo riêng dành cho đại diện các doanh nghiệp, trường học. Khi bất kỳ khoản tiền nào của họ được chi để ủng hộ, nhà trường sẽ gửi thông báo về tên của từng học sinh cụ thể đã được hưởng lợi.

Span

TS Hồ Khánh Vân – phó trưởng khoa Ngữ văn, ĐH Khoa học Xã hội và Nhân văn (ĐH Quốc gia TP.HCM) – cho biết nhiều năm trước, cố GS Hoàng Như Mai đã thành lập quỹ học bổng dành cho sinh viên. sinh viên của Khoa, nay được gọi là “Quỹ hỗ trợ sinh viên Văn khoa của Khoa Văn học”.

Thú nhận không rành về lập kế hoạch tài chính hay gây quỹ, chị Vân và nhiều đồng nghiệp chọn cách tiếp cận “từ trái tim đến trái tim”. “Chúng tôi cảm thấy vai trò của mình thực sự là cầu nối. Không chỉ kết nối những người cần sự giúp đỡ về vật chất với những người có thể mà còn kết nối tình cảm chân thành giữa con người với nhau” – chị Vân Tố chia sẻ.

Cần những người đồng đội nhiệt tình

Theo bà Nguyễn Thị Hoàng Oanh, việc xin tài trợ cho học sinh muốn đi đường dài không thể thực hiện độc lập mà phải có đồng đội. Các giảng viên trong Bộ môn Đông phương học của cô Oanh đã gắn bó với nhau gần 10 năm. Mỗi người sẽ chịu trách nhiệm về một việc. Giáo viên chủ nhiệm thường xuyên nắm bắt sâu sát hoàn cảnh của từng em và sớm chia sẻ kịp thời. Có những giáo viên dành thời gian để nhận xét hồ sơ của từng học sinh.

“Chúng tôi kề vai sát cánh, cuối cùng cũng chỉ vì điều tốt nhất cho học sinh của mình”, bà Oanh nói.

Xin học bổng để chia sẻ với những người khácXin học bổng để chia sẻ với những người khác

TTO – Nữ sinh ‘khó toàn diện’ là lời kể của cô Cao Thị Bích Ngọc, giáo viên dạy văn Trường THPT Phạm Văn Đồng (phường Vĩnh Trường, TP. Nha Trang, tỉnh Khánh Hòa) về hoàn cảnh của em Nguyễn Thị Ngọc. Liên, sinh viên năm nhất Đại học Nha Trang.

Thanh Thuy

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *