Không có ngọn lửa nào có thể tiêu diệt được mầm mống của sự sống …

Rate this post

Nhạc sĩ Trần Tiến và ca sĩ Khánh Ly trên sân khấu, tháng 7/2022.
Nhạc sĩ Trần Tiến và ca sĩ Khánh Ly trên sân khấu, tháng 7/2022.

Tất nhiên, Trần Tiến không chỉ có bài Ngẫu hứng phố phường đó. ”,“ Nhẫn cầu hôn ”,“ Ngọn lửa cao nguyên ”,“ Tạm biệt chim én ”,“ Chị tôi ”,“ Sắc màu ”…

Còn nhiều, rất nhiều nữa, nhưng để kể hết trang thôi là chưa đủ. Nhưng mỗi khi gặp Trần Tiến, ai cũng thích nghe anh hát.

Có lẽ sau Trịnh Công Sơn, Trần Tiến là người hát hay nhất những ca khúc của anh. Tôi nghĩ vậy, và tin như vậy. Vì vậy, không ngạc nhiên khi bước qua ngưỡng cửa sinh tử, giờ đây công chúng lại được nghe Trần Tiến hát. Anh nhận lời hát trên sân khấu để có cơ hội giao lưu với công chúng, như thực hiện hành trình ca hát qua các vùng miền đất nước, để hát, kể những câu chuyện âm nhạc của cuộc đời mình. Ngoài ca hát, Trần Tiến còn là một diễn giả xuất sắc. Anh ấy kể những câu chuyện với sự duyên dáng và hóm hỉnh.

Hãy nói với anh ấy rằng hãy chân thành. Nó cũng đúng là anh ấy diễn xuất tốt. Bởi đối với Trần Tiến, cuộc đời là một sân khấu lớn, ai cũng thực hiện vai trò của mình. Nếu bạn không có cơ hội trực tiếp nghe Trần Tiến hát, hãy nghe những bài chia sẻ của anh.

* Tôi không biết gì về nghệ thuật nên phải làm công việc hậu trường, làm bốc vác cho Đoàn Văn Công ở Hà Nội. Từ một người không biết gì về nghệ thuật, tôi quyết tâm trở thành một ca sĩ, nhạc sĩ. Tôi đã vượt qua những khó khăn của những người khác cạnh tranh và gây khó khăn cho tôi.

* Tôi sợ tổng kết cuộc đời mình, sợ phát hành album, sách, tuyển tập này, tuyển tập khác… vì nó giống như một dấu hiệu của sự kết thúc. Tôi không bao giờ hoàn thành. Tôi không biết liệu mình có thể sáng tác tốt hơn vào ngày mai hay không, nhưng tôi chắc chắn một điều: tôi luôn nghĩ xem liệu mình có hạnh phúc ngay bây giờ trong nửa giờ qua hay không. Đó là tất cả những gì tôi quan tâm. Mỗi giây của cuộc sống là để hạnh phúc.

* Tôi là một người may mắn. Ông trời đã cho tôi nhiều thứ vượt quá mức bình thường, cho tôi nhiều bài hát hay, cho tôi một người vợ tốt, cho tôi 2 đứa con ngoan, ngoan, và cho tôi một ngôi nhà xinh đẹp bên bờ biển.

* Tôi chỉ viết những gì ám ảnh mình, có thể là một chút hạnh phúc hay tê tái, một chút mơ mộng hay một cảm giác “đắng lòng”. Cuộc sống cho tôi điều gì thì hãy đền đáp cho anh ấy điều đó. Đó cũng là mong muốn duy nhất của tôi khi thấy bản thân được tồn tại tự do và không mắc nợ. Bên cạnh đó, tôi không có bất kỳ kế hoạch lớn và cần thiết nào cho việc viết lách… Cuộc sống buồn nhiều hơn vui, vì vậy Chúa bảo tất cả trẻ em hãy khóc trước rồi mới bước vào đời!

May mắn thay, ngoài nước mắt, người ta còn có nụ cười. Vì vậy, khi người ta mắc lỗi, người ta hãy dùng nụ cười để nói lời xin lỗi. Vì vậy, có những người bán nụ cười. Những chú hề luôn đắt hàng hơn những kẻ bán nước mắt. Cũng đúng thôi, những người biết đùa thường rất thông minh và có một cuộc đời rất đau khổ, trầm ngâm. Vua hề không bao giờ cười toe toét.

* Tôi không thích nước mắt, nhưng nỗi buồn là có thật. Đó là lý do tại sao tôi thường sử dụng các kỹ thuật đối lập để biểu diễn các bài hát. Khi bài hát vui, bạn phải dở khóc dở cười. Những bài hát buồn phải giấu một nụ cười tự giễu. Nhìn những người hay cười trông thật ngốc nghếch. Nhưng những người hay khóc cũng không khá hơn. Vì vậy, tôi thường viết những bài hát không vui cũng không buồn. Một chút ánh sáng với một chút bóng tối, như bài hát “Tạm biệt chim én”. Tâm trạng nào cũng hát được. Nó nhẹ nhàng vui tươi và buồn vui lẫn lộn. Chỉ có hai bài hát tôi hoàn toàn bất lực, không thể nở một nụ cười. Đó là một bài hát về mẹ và em gái. Tôi khóc khi hát những bài hát này. Sến quá!

* Làm gì cũng phải có than. Than là vật chất tư duy. Là người, bạn chỉ cần tích trữ, cố gắng tích lũy càng nhiều càng tốt, chẳng khác gì người vào rừng kiếm củi, lấy càng nhiều than càng tốt. Nếu một vị thần tốt đến để đốt một que diêm, nó sẽ cháy. Cũng giống như anh Trần Đăng Khoa, từ khi còn bé, Chúa đã đến thắp lửa và anh bùng cháy như một đứa trẻ thần đồng.

* Dù đi đâu, làm gì, bạn cũng nên có một người bạn đồng hành. Nhưng đừng sáng tạo, bạn phải một mình! Những người buôn bán giỏi như ngày xưa cũng tìm ra lụa bằng một con đường độc đáo. Hãy để một mình nghệ sĩ! Buồn cho một bài hát mới mà khán giả có cảm giác như đã nghe ở đâu đó, cũ quá! Cô đơn thì buồn nhưng nếu không thì chẳng nên cơm cháo gì. Đi con đường này thì phải đơn độc, có khi đi đến bờ vực thẳm, ngã lúc nào không biết.

Sáng tác như làm xiếc trên dây. Nhưng đừng chết. Nếu bạn đã chết, làm sao bạn có thể còn là một nghệ sĩ xiếc, một nghệ sĩ? Nếu bạn muốn an toàn, hãy đi theo con đường an toàn. Nhưng bài hát an toàn là… giống như một gói mì.

* Trước đây, tôi viết cho mình chứ không viết cho ai, trừ một số bài tôi viết cho người đã trả tiền cho tôi. Dù vậy, nó cũng đang viết cho chính bạn. Viết thuê là một áp lực rất cần thiết đối với người sáng tạo chuyên nghiệp, nếu anh ta có bất kỳ lòng tự trọng nào.

* Tình bạn giống như tình yêu, như tình mẫu tử, như tất cả tình cảm. Nó được sinh ra, nó lớn lên, nó lớn lên, nó bị bệnh, nó già đi và nó chết đi.

* Sự khác biệt giữa tôi và những người khác không phải vì khuôn mặt mà là những gì bên trong khuôn mặt. Sự khác biệt của những thế hệ, của những kỷ niệm, của những bất hạnh và hạnh phúc khác nhau trong những cuộc đời khác nhau.

* Được và mất là ở nhau và là một, vậy bạn có thể thấy ranh giới của chúng như thế nào. Cuộc sống thực sự là tổng hòa của những điều được và mất. Thật là vui! Bạn có thể tưởng tượng được việc một người gặp được nhiều điều tốt đẹp như vậy sẽ nhàm chán như thế nào không? Và cuộc đời không ai chỉ toàn là mất mát.

* Trước đây, tôi cũng có lúc tiếc nuối một điều gì đó đã qua. Không phải bây giờ. Như đứa trẻ đó bất cẩn, vụng về làm vỡ chiếc bình pha lê giá trị nhất của mẹ mà không tiếc lời, còn anh lính gỗ bẩn thỉu nhặt rác, cất giữ như báu vật, ai lấy thì khóc òa lên. Cho đến ngày nay, chúng ta vẫn không biết người lính gỗ gãy tay và chiếc bình pha lê nào quý hơn.

* Tôi thường xuyên phải diễn và diễn trước đám đông. Cuộc đời là một sân khấu lớn, và mỗi người phải đóng một vai phù hợp để vở kịch trăm năm diễn ra thành công và suôn sẻ. Điều khác biệt là không có khán giả và tất nhiên là không có cát-xê. Động vật và thực vật đều hoạt động rất tốt. Xem gà mái hành động nhút nhát, nhưng vẫn chạy vừa đủ để gà trống bắt được cô ấy. Nhìn bông hoa giả bộ hiền lành và ăn sâu bọ rất nhanh. Anh chàng còn lại đi xe máy đen và đeo kính đen vào vai một người đàn ông vụng về. Chị kia tóc vàng, môi trắng, đi diễn thời trang, lãng phí mái tóc mẹ đã chăm sóc suốt thời thơ ấu. Chỉ có những người đóng sai vai hoặc quá vụng về. Hành động để tồn tại, sống và yêu thương nhau.

* Âm nhạc hiện tại? Không sao, tuy hơi nhạt nhưng trẻ trung. Khi tôi ăn ốc hoặc uống nước mắm. Nhạt như nước luộc ốc, nhưng đôi khi thích hơn nước luộc thịt bò và gà. Chỉ cần không ăn quá nhiều. Cũng nên có nhạc cho rượu chôn lâu, nhạc uống bia mãi, hoặc nhạc pha đường hóa học, bệnh chết. Âm nhạc tử tế không bao giờ thiếu. Chỉ có thế kỷ mà không có thiên tài. Khu rừng kia tưởng bom xăng thiêu rụi, nhưng nay đã là rừng xanh bạt ngàn, rừng xanh bạt ngàn. Đừng bi quan quá. Không có ngọn lửa nào có thể thiêu rụi những mầm sống sâu trong lòng đất.

* Thơ rất khó học, chỉ có trong nghề. Có những loại thơ để đọc, một số để đọc, một số để xem, đọc lên hoặc đọc thuộc lòng. Còn loại thơ hát thì chỉ có Trịnh Công Sơn phổ thơ riêng.

* Ngày tôi mắc bệnh ung thư giai đoạn bốn, tôi sợ gần chết. Tôi đã vượt qua cái chết bằng tất cả sức lực còn lại của mình. Bây giờ cái chết không còn đáng sợ nữa. Nghĩ lại, tôi thực sự muốn sống sao? Câu trả lời là không chắc chắn. Sống không có niềm vui, chết chưa chắc đã buồn.

Tôi vừa viết xong một bài hát: “Cowboy and Sorcerer”. Bài này tôi viết sau khi đi Đà Lạt, thấy ngựa quen đường cũ vẫn chở khách…

Cao bồi sống trên lưng ngựa

Công tước sống bên cây đàn piano

Cả hai sống một cuộc sống lang thang

Cao bồi sống trên sa mạc

Ca sĩ sống xa quê hương

Cả hai sống một cuộc sống trôi dạt

Tìm sự tự do của các loài chim trên bầu trời

Tìm lý do để sống và cống hiến cho cuộc đời

Tìm hạnh phúc giữa hố sâu chênh vênh.

Một tay súng chiến binh dũng cảm

Một nghệ sĩ có trái tim nhẹ nhàng

Một ngọn lửa ấm áp bùng cháy trong hai bạn:

Yêu và quý

Ngày mai, cuộc sống gọi

Buồn hay vui là cuộc sống giống nhau.

Chỉ cần chết với một giấc mơ

Cao bồi chết trên lưng ngựa

Công tước chết bởi cây đàn

Lặng lẽ như làn mây thoảng qua.

Thanh Thuy

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *