Lâu nay, trang phục dân tộc và lễ phục vẫn là câu chuyện gây tranh cãi mỗi khi nhắc đến. Theo bạn, áo dài hay quốc phục là chủ đề cấp thiết?
Đã hơn 30 năm, những thế hệ thực hiện nhiệm vụ này nay đã già yếu, có người đã không còn, nhưng câu chuyện vẫn chỉ mới bắt đầu.
Có cháu đã hơn 30 tuổi mà vẫn chưa biết làm giấy khai sinh cho cháu. Cho phép tôi cảm thán vì tôi đã chứng kiến câu chuyện này trong nhiều thập kỷ qua, với nhiều cách hiểu xoay quanh điều phi lý.
Với tôi, quốc phục là biểu tượng ấn tượng của một đất nước. Chỉ với 1/5 giây, chúng ta có thể dễ dàng nhận ra xuất xứ của chiếc áo là quốc phục của một quốc gia nào đó khi nhìn lướt qua.
Như vậy, nếu không có trang phục dân tộc để chứng minh nguồn gốc trong thời đại toàn cầu hóa là một thiệt thòi và mất đi nhiều cơ hội.
Trang phục dân tộc phải là hình ảnh có cơ sở khoa học và pháp lý. Trang phục dân tộc phải được trưng bày phong phú (không được nhầm lẫn với những trang trí lạc hậu lòe loẹt).
Tìm mẫu số chung cho trang phục dân tộc là phương trình cần tìm X: lòng tự hào dân tộc.
Trang phục dân tộc dành cho nam giới trước đây có hai lựa chọn là áo dài và vest. Nhưng áo dài được cho là bất tiện, vest bị coi là đại trà, không có chất riêng. Bạn nghĩ sao về vấn đề này?
– Tôi ủng hộ quốc phục của nam và nữ là áo dài. Chiếc áo dài truyền thống qua nhiều thời đại đã không ngừng thích ứng với yêu cầu của cuộc sống, đã linh hoạt ứng biến để giữ gìn nét đặc sắc của mình.
Như vậy, áo dài cho cả nam và nữ phải thể hiện được tính thời đại một cách thuyết phục.
Đừng hiểu hiện đại là “hợp thời” vì áo dài không phải là áo thời trang. Áo dài cần được thổi hơi thở của cuộc sống.
Chúng ta không thể xây dựng hình ảnh một người đàn ông, một nhà quản lý trong thời đại ngày nay “na ná” các bậc vua chúa, quan lại thời phong kiến. Vậy làm thế nào để chứng minh danh tính?
Đây là câu chuyện rất xấu hổ của chúng tôi, của các nhà lãnh đạo văn hóa và ngoại giao mà tôi đã chứng kiến trong hơn 30 năm qua.
Câu chuyện về chiếc áo truyền thống dường như càng đi vào bế tắc sau rất nhiều nỗ lực của các ban ngành. Đây phải là câu chuyện của thời đại khoa học.
Sự hợp thời là nét thẩm mỹ của thời điểm mà chúng ta đang sống. Đi ngược lại điều này, chúng ta sẽ trở nên lạc hậu ngay lập tức bởi vì nhịp sống ngày nay ngày càng buộc phải nhanh hơn.
Trong tất cả các lỗi này, cái mà chúng ta dễ bỏ qua nhất là danh tính. Vì vậy, áo dài đã trở thành một thảm họa bởi những gì chúng ta đang cố gắng bảo vệ và gìn giữ không phải là nền tảng. Đó là giải pháp sai lầm.
Sẽ mãi mãi không thể có tính thẩm mỹ nếu nó không xuất phát từ những tiêu chuẩn. Không có nhân vật, bạn không thể tạo ra sức hút. Không có gia đình, không thể có sự thanh lịch.
Nếu không có sự cho phép của nước, không thể có mỹ quan cộng đồng. Nhưng các nhà lãnh đạo văn hóa, ngoại giao ngày nay chỉ hiểu áo dài theo cảm tính.
Áo dài là một sản phẩm văn hóa độc đáo nên thái độ đối với áo dài cần tương xứng với vị trí thiêng liêng và độc tôn nhất.
Nếu không, câu chuyện áo dài sẽ trôi theo thời gian đến một bến bờ vô định và mất dần đi những giá trị mà bao đời cha ông đã cố gắng gìn giữ.
Theo bạn, có khó để thiết kế một bộ trang phục mà mọi người sẽ yêu thích không?
– Điều quan trọng nhất không phải là thiết kế mà là thái độ. Quan điểm này phải dựa trên những giá trị thẩm mỹ của thời đại và tinh thần của chiếc áo truyền thống.
Khẳng định khẳng định đúng là có cơ sở khoa học, không xấu đẹp theo cảm tính cá nhân.
Trong câu chuyện tôi gửi tặng các nhà lãnh đạo thế giới về tà áo dài tại Apec – Hà Nội, tôi đã nhấn mạnh đến hình ảnh một người anh hùng, một chiến sĩ khôn ngoan. Có những người sinh ra không phải “vai rộng năm tấc, thân cao thước mười”, nhưng sao họ vẫn đẹp trong thần thái của một người đàn ông chân chính, mà phải là một người đàn ông Việt Nam.
Với trang phục dân tộc, không chỉ cần thiết kế đẹp, hợp ý số đông mà cần thổi hồn vào đó những chất liệu văn hóa, bản sắc dân tộc, tình yêu quê hương đất nước, lòng tự hào …
Bạn nghĩ gì về thách thức này từ góc độ thiết kế?
– Khi bạn có quan điểm phù hợp, thiết kế quá đơn giản. Với thời đại ngày nay, mọi trang thiết bị, công nghệ hiện đại sẽ là phương tiện tối ưu để chiếc áo tuyển quốc gia trở nên hoàn hảo hơn với công nghệ cao và chất liệu truyền thống. Trong số đó, lụa tơ tằm là ứng cử viên sáng giá nhất.
Vì áo dài không phải quốc phục nên hoa hậu đã đi thi quốc tế. Ở phần thi trang phục truyền thống, mỗi người mang đến một phong cách dự thi, năm là váy bánh mì, năm là váy đan giỏ mây, chim hạc … Góc nhìn của bạn như thế nào khi “trang phục truyền thống” đa dạng. vì thế?
– Trong các cuộc thi sắc đẹp không nhất thiết phải có áo dài, càng không nên gọi là quốc phục. Có thể đem bất cứ hình ảnh nào thể hiện đất nước ngày nay một cách ấn tượng nhất, điều nhất định phải tránh là sự quê mùa, lạc hậu, thô tục.
Theo bạn, muốn cách tân, thay đổi tà áo dài Việt Nam cần lưu ý điều gì?
– Cách tân chiếc áo truyền thống để thích ứng với thời đại là rất cần thiết, có thể nói là xu thế bắt buộc trong thời đại toàn cầu hóa. Lịch sử của áo dài đã chứng minh điều này.
Việc đổi mới cũng phải dựa trên tính thẩm mỹ của thời đại. Đừng nghĩ rằng có nhiều tiền là có thể có được một chiếc áo đẹp, đừng nghĩ rằng phải cầu kỳ thì mới có phong cách.
Hãy cẩn thận khi mặc chiếc áo sơ mi truyền thống, một người đàn ông phải là một người đàn ông đích thực. Xây dựng hình ảnh người đàn ông có khí phách, bản lĩnh, không cần hoa mỹ một cách bóng bẩy. Mặc đẹp là phải mặc đúng.
Cảm ơn NTK Minh Hạnh đã chia sẻ