Mảnh đời – TẠP CHÍ ĐIỆN TỬ VĂN HÓA VÀ PHÁT TRIỂN

Rate this post

Người đàn ông khoảng 75 tuổi, nước da ngăm đen, cỡ một thương gia thành đạt. Đầu đội một chiếc mũ phớt màu xám, đeo kính râm lớn, tay phải duỗi ra trước mặt, tay cầm một chiếc túi vuông, hành lý chung của hai người.

Bên cạnh anh là một người phụ nữ xinh đẹp mảnh mai, đôi mắt buồn càng tôn thêm vẻ đẹp dịu dàng và đoan trang. Tư thế của cô hơi nghiêng về phía người đàn ông. Toàn bộ bức tranh nói rằng đó là một cặp vợ chồng. Cô vợ trẻ kém chồng hơn hai mươi tuổi. Hình bóng của người đàn ông tỏa ra như một biểu tượng của sự bảo vệ, còn người phụ nữ thì thu mình lại…

Cô ấy tên là Đồng Thị Hoa. Vốn là người miền Tây, cô vào Sài Gòn học tiểu học, một nghề mà cô yêu thích. Ra trường rồi đi làm. Vốn có ngoại hình xinh đẹp, cô nhận lời kết hôn với một kiến ​​trúc sư. Thu nhập của chồng tương đối cao. Kết hôn cách đây 5 năm, năm sau cô sinh con trai đầu lòng. Nghe lời chồng, chị nghỉ việc nuôi con, ở nhà chăm con. Thu nhập của chồng dư sức nuôi cả gia đình. Rồi lần lượt những đứa trẻ ra đời, cả trai lẫn gái.

Hoa ở nhà chăm con, hy sinh sự nghiệp mà cô yêu thích. Mỗi lần mở tủ treo vài chiếc váy để mặc trong những dịp lễ tết với chị em, giờ không bao giờ dùng đến, lòng tôi lạnh và buồn… Giờ các con chị đều đã lớn. Con trai đầu học xong đại học rồi tiếp tục học lên cao học theo chân cha. Hai người con tiếp theo: Chị gái làm điều phối nhân sự cho một công ty thức ăn chăn nuôi, cháu trai kế vừa học xong đại học ngành quản trị kinh doanh đang nhờ bố đi xin việc. Cô con gái út còn đang học lớp 11. Với công việc nội trợ quanh nhà, chị Hoa ngày càng xinh đẹp, một vẻ đẹp tài sắc vẹn toàn… Chưa ai học hết chữ! Thành phố mới thành lập, thị trường nhà đất có nhiều biến động. Người chồng tham gia sâu vào thị trường bất động sản. Người thì may mắn, nhận được nhiều tiền thì ngược lại bạn lại gặp xui xẻo. Làm ăn thua lỗ phải thế chấp toàn bộ tài sản nhưng còn nợ nóng 7 trăm triệu đồng.

Hoa vốn sống xa hoa, nay nghe tin chồng lâm vào cảnh nợ nần chồng chất, ảnh hưởng đến tương lai của các con. Bà trở nên chán nản, chồng về nhà như người quẫn trí… Các con bà cũng lờ mờ nhận ra sự việc của gia đình, dù hai vợ chồng cố giấu nhưng sao có thể giấu được chuyện kinh khủng như thế này? vì thế. Một câu hỏi lớn? Tương lai sẽ như thế nào? Làm sao để thoát khỏi tình trạng này? Suốt ngày mặt chị Hoa đanh lại… Giá mà khóc thì có giải quyết được gì đâu? Kể từ khi cô nghỉ dạy, bạn bè của cô đã không còn đến và mọi người đều đang tận hưởng thành công của riêng mình.

Cô vào quán cà phê ngồi một mình, mắt nhìn theo dòng sông trôi xuôi … Đã hai tháng mẹ con cô từ một gia đình trí thức khá giả giờ phải ở nhà trọ. không có tiền để trả. Người chồng từng là chủ gia đình hào hoa, lịch lãm, nay thường xuyên vắng nhà, như một kẻ chạy trốn tình trường! Chạy đi đâu? …

Ông Tiệp năm nay đã bước sang tuổi 75. Cuộc đời của ông được thừa hưởng từ cha mẹ của mình trước năm 1975. Ông có ba người con. Con trai lớn được bảo lãnh sang Mỹ làm kỹ sư điện tử, lấy vợ Mỹ giàu có. Cô con gái thứ hai cũng đã có gia đình ở Úc. Cô con gái út chưa lập gia đình nhưng cũng có nhà, đất riêng. Cô là giảng viên của trường đại học nhân văn thành phố, cũng là trường mà trước đây anh Tiệp từng dạy. Bây giờ ông ấy đã nghỉ hưu. Cơ ngơi riêng của anh, hiện có ba căn nhà cho người ta thuê nguyên căn làm văn phòng, thu nhập mỗi tháng gần nửa tỷ đồng.

Vợ anh mới mất cách đây 6 tháng. Một vụ tai nạn giao thông. Khi chị đang đi xe đạp điện dừng chờ đèn xanh thì bất ngờ bị một chiếc ô tô do một người phụ nữ điều khiển lao thẳng vào xe chị … Còn lại một mình trong nhà. Hàng ngày anh thường ra công viên tập thể dục và vào quán cà phê ven sông để suy nghĩ và nhìn xuống dòng nước đang trôi xuống … Ngày nào cũng như ngày nào, không hơn gì.

Ba ngày trước, anh để ý rằng một người phụ nữ mới xuất hiện ở bàn bên cạnh, ngồi một mình như anh và với đôi mắt không tập trung trên mặt nước. Nhìn người phụ nữ với một nỗi buồn sâu thẳm và im lặng, anh nghĩ đến hoàn cảnh của chính mình … Đến ngày thứ ba, với ly cà phê trên tay, anh ta mạnh dạn tiến đến chiếc ghế của người phụ nữ và niềm nở nói: – Xin lỗi! Tôi có thể ngồi ở đây không? Người phụ nữ đó là Hoa. Cô ngước đôi mắt ướt nhìn người đàn ông. Không có biểu hiện ngạc nhiên hay phủ nhận nào trên khuôn mặt cô ấy, trong khi chiếc bàn cô ấy ngồi trống trơn với vài chiếc ghế. Tiệp tự tin ngồi xuống.

Có những cuộc gặp gỡ mà người ta không cần nhiều ngôn ngữ, dường như trong im lặng, một khoảng lặng đầy tâm trạng, hay trong sâu thẳm trái tim, có một sự đồng cảm mà chỉ những người cùng cảnh ngộ mới hiểu được. Và anh Tiệp cứ để tâm trạng đó trôi qua nhẹ nhàng, đủ để anh ấy giãi bày.

– Có chuyện gì xảy ra với tôi vậy? – Chẳng hiểu sao câu đầu tiên anh Tiệp lại nói như vậy, gần như vô thức, có lẽ cũng từ vẻ mặt u sầu của người đàn bà kia nên anh nghĩ mình nói cũng có lý.

Người phụ nữ lại ngước đôi mắt đen láy nhìn anh Tiệp rồi lại nhìn xuống chân, giọng run run: – Không, không… em không sao! Em cảm ơn anh … Anh Tiệp Thường đã biết câu trả lời của cô gái buộc phải tự vệ trước một người lạ: Giọng anh từ tốn nói tiếp: – Xin lỗi! Anh hơi tò mò… Anh cố tình thiết lập mối quan hệ tin cậy bằng cách chủ động xưng hô với cô gái là “Anh trai”.

Không biết là do thái độ chân thành của một người xa lạ hay sự xáo trộn bấy lâu trong lòng mà giờ đây được khơi gợi vừa như sự cảm thông, vừa như sự sẻ chia, điều bùng phát trong sự kìm nén bấy lâu nay, hai dòng nước. . Mắt tôi không ngừng rơi xuống… Thật vô ơn.

Không. Anh Tiệp không thấy có sự bất lịch sự ở đây. Chính xác là người phụ nữ kia đang rất đau buồn. Nhìn thấy cô ấy ngừng khóc trước mặt tôi không thể nói dối được. Nếu bạn nghĩ rằng người phụ nữ đang hành động, bạn đang xúc phạm chính mình. Với những suy nghĩ đó, nỗi buồn không thể giải thích được của cô truyền sang anh, ngấm vào anh… – Cứ để cô khóc, lại khóc cho vơi đi nỗi buồn lần nữa. Như vô tình, anh Tiệp đặt bàn tay run rẩy của mình lên vai người phụ nữ và cứ run lên từng hồi. Anh không biết nói gì khác: – Cảm ơn sự tin tưởng của bạn. Sếp chủ quan nói tiếp: – Có khó khăn gì thì cứ nói đi, tôi sẵn sàng giúp đỡ …

Anh Tiệp nói đúng tâm trạng của Hoa. Một cử chỉ ở anh đã toát lên vẻ tự tin. Một người phụ nữ cả tin như vậy có lỗi không? Sự cả tin đôi khi có thể phải trả giá bằng cả cuộc đời. Trong linh cảm cô đã tin và một thứ mong manh như vậy đã khiến cô vỡ oà … Như bị đánh thức, Hoa bất ngờ đứng dậy, choàng qua tay Tiệp để buông, nước mắt còn rưng rưng: – Con chào ông nội. – Trong khi tách cà phê đã già đi một nửa. Anh Tiệp hơi thất vọng nói: – Về đi, nhớ lại lời tôi nói …

Hoa về phòng trọ. Mấy hôm nay con cái về thất thường, vợ chồng chị Quý đã lâu không về thăm nhà trọ. Cuộc sống cứ như hai người xa cách. Có lẽ bây giờ anh không thể chịu được khi anh ở trong mớ hỗn độn này. Cô vẫn còn nhớ rất rõ, ngày người ta đến xiết nợ. Bình thường anh vốn kiêu ngạo, tự cao tự đại, giờ mặt mũi như người mất hồn, thực hiện công việc như một cái máy. Có phải anh vừa nói với vợ rằng khoản nợ gần cả tỷ đồng trở lên, hay anh đã rơi vào vòng tín dụng đen? … Với những suy nghĩ tiêu cực dồn dập cứ hiện về khiến chị trằn trọc suốt nhiều đêm.

Đối mặt với tình huống như vậy, ai mà không nghĩ? Ai không tính toán? Ngay cả một tia hy vọng mờ nhạt không rõ lý do, người ta bám vào nó như kẻ chết đuối nắm được cọc. Hai ngày sau, như thường lệ, Hoa lại đến bàn cà phê và họ lại gặp nhau. Anh Tiệp cũng rung động trước những giọt nước mắt của người phụ nữ …

Một buổi chiều, anh Quý, chồng chị Hoa, bất ngờ trở về phòng trọ. Thấy anh ấy thể chất giảm đi rất nhiều. Khuôn mặt gầy gò như bị tạc nhanh ra khỏi gỗ, như thể bị nghiện. Anh bước đến bên vợ và nói: – Em ngồi đi, anh hỏi.

– Bạn lấy tiền ở đâu để nộp vào tài khoản của tôi? Ngập ngừng một lúc, anh ta nói tiếp: – Tôi xin cô đừng làm điều gì dại dột mà cắn rứt lương tâm. Bạn cũng đã phải chịu đựng rất nhiều, vì tất cả các bạn.

Nghe tiếng chồng nức nở bên tai Hoa cũng nguôi ngoai. Làm sao tôi biết được? Cô phải kể lại câu chuyện của mình với anh Tiệp ở quán cà phê cho chồng nghe… Chỉ có điều Hoa nói dối anh Tiệp rằng: – Vợ chồng cô ấy đã ly hôn và cho anh ấy số tài khoản nhưng cô ấy chỉ có số tài khoản của chồng thôi. Tại nhà, anh Tiệp âm thầm chuyển 700 triệu vào tài khoản của chị Hoa, đúng với số nợ chị nói.

Câu chuyện đến đây buộc cả hai phải lựa chọn một con đường sống… Hoa nói trong nước mắt: – Anh Quí ơi! Chúng ta phải tính toán: – Một là chúng ta phải ra tòa ly hôn, dù thế nào đi nữa thì con của anh vẫn là con của chúng tôi! … Những bước tiếp theo tôi sẽ để anh tính … Hoàn cảnh buộc tôi phải. làm điều đó, tôi đổ lỗi cho Chúa. Một hai tỷ đối với anh Tiệp không khó, hơn nữa anh còn là người thực sự tốt. Và nếu không – Chúng tôi sẽ trả lại số tiền anh đã gửi và từ chối mọi sự giúp đỡ… Lúc này Hoa khóc như một đứa trẻ: – Cuộc sống của chúng tôi sẽ ra sao? Con cái chúng ta sẽ đi đâu? Quý ôm vợ đau khổ, cả hai cùng khóc…

Một thời gian sau… Bà Hoa cùng 4 người con chuyển đến sống tại căn nhà nguyên căn của ông Tiệp, lâu nay cho một công ty may xuất khẩu thuê làm văn phòng. Anh còn nói: – Có gì đáng kể, trước mặt anh coi căn nhà này là của mẹ và con gái anh …

Những mảnh ghép của cuộc đời bạn! Nhìn lại bức ảnh hai người đứng ở sảnh sân bay chuẩn bị cho chuyến công tác nước ngoài với hai gương mặt mãn nguyện không chút xót xa…

Hy vọng những điều tốt đẹp đang chờ đợi ở phía trước.

Ea Kar tháng 6 năm 2022

Chuyện làng

Thanh Thuy

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *