Nhớ cười thật nhiều …

Rate this post

Niềm vui của mẹ là nhìn con trai mình lớn lên từng ngày…
Niềm vui của mẹ là nhìn con trai mình lớn lên từng ngày…

Có lần tôi hỏi: “Ở nhà sao anh không chia sẻ với em những chuyện không vui?”. Mẹ nói: “Mẹ không muốn” truyền “tin xấu cho con”.

Mẹ tôi lúc nào cũng vậy, hay nghĩ đến người khác, nhất là con cái. Mẹ tôi thường nói: “Con xa quê, mưu sinh vất vả nhưng mẹ ở nhà khỏe”.

Tôi được thừa hưởng gen di truyền của mẹ nên tôi có thể chịu đựng tốt. Ai nói gì thì nghĩ về tôi – sao cũng được – tôi hiếm khi nói đúng hay sai. Dù có trải qua những khó khăn như thế nào, tôi cũng ít khi nói với mẹ, chỉ nói với mẹ khi mọi chuyện ổn thỏa.

Cách đây không lâu, tôi bị tai nạn giao thông, gãy chân trái, phải phẫu thuật để nẹp vít. Tôi ở nhà một tháng rưỡi, nhưng tôi không nói với mẹ. Tôi đi làm ăn xa, không chăm sóc được mẹ mà tôi vẫn kể những câu chuyện kinh khủng này. Tuy nhiên, sau hơn 1 tháng, bà chủ nhà thấy thương nên gọi điện báo cho mẹ. Má cũng đi theo tôi, lặng lẽ bắt xe vào TP. Khi mẹ đến nơi tôi mới biết, hai đứa trẻ nhìn nhau mà thấy thương nhau, tự nhiên ôm nhau khóc như những đứa trẻ.

Không ai yêu bạn hơn mẹ của bạn. Nhớ khi sinh con, tôi đã nói với mẹ: “Giờ mẹ có con rồi, mẹ hãy chăm sóc con nhé”. Mẹ cười và nói: “Tùy con thôi, nhưng nhớ nuôi con vất vả lắm”. Rồi tôi cũng trở thành một người cha, nhưng… những đứa con của tôi được chăm sóc.

Ở tuổi 60, mẹ tôi vui vẻ chăm sóc tôi như ngày xưa như mẹ tôi: từ thức đêm, thay tã, cho sữa đến tắm rửa. Tôi biết cô ấy chăm con nhỏ mới vài ngày tuổi rất vất vả, nhưng khi tôi hỏi “Em có mệt không?”, Cô ấy cười và nói: “Mệt lắm, nhưng vui nên không thấy mệt nữa”. Chắc ngày xưa mẹ cũng từng có niềm vui này – niềm vui khi thấy con khôn lớn từng ngày.

Tôi rất thương con cháu. Tôi nhìn cách cô ấy chăm sóc con trai và hiểu. Chỉ nhìn cái cách mẹ bồng con đi khắp sân khi còn ấm hay khó ăn trong những ngày gió chướng, tôi mới thấy được tình yêu thương vô bờ bến ấy.

“Trước đây mẹ có nhút nhát lắm không mẹ?” – Tôi tự hỏi. Và mẹ tôi đã nói với tôi rằng tôi đã khó khăn như thế nào để nuôi dạy tôi. Tôi sinh ra chưa đầy 2kg do thiếu tháng. Chỉ ba tháng trước tôi bị ghẻ ngứa khắp người. Mẹ nói: “Lúc đó mẹ nghĩ mình sẽ không qua được đó …”.

Vậy mà tôi đã sống, còn việc nuôi nấng tôi khôn lớn hay… phó mặc công việc cho bà nội. Khi kể chuyện xưa, mẹ tôi thường nói: “Chỉ có con khổ vì con mà thôi”. Tôi sẽ không bao giờ quên được những ngày tôi đau quá sống không bằng chết, mẹ và chú tôi thức trắng đêm bên ngọn đèn dầu, từng giây từng phút đưa tay lên trán kiểm tra xem tôi có còn sốt cao không… Giờ nhìn tôi. mẹ, tôi thấy một hình bóng là bà, cũng đã chăm sóc cậu bé với lòng tận tâm vô bờ bến – vì đứa trẻ mồ côi của nó. Có lẽ cô ấy muốn “bù đắp” tình yêu của mình như cách mà bà tôi đã làm với con trai bà – tôi.

“Mama cười rất đẹp, nhưng tại sao con không cười?”. Có lần tôi nói nhỏ với mẹ. Mẹ im lặng. Tôi cảm thấy như mình đã chạm vào nỗi buồn sâu thẳm của cô ấy.

Mấy chục năm qua, mẹ con tôi nhờ hiểu luật nhân quả nên nhìn cuộc đời nhẹ nhàng hơn. Mẹ con tôi không còn trách ai dù người đó đã gây ra bao nhiêu thiệt hại. Mẹ đã từng nói với tôi về việc buông bỏ. Có lẽ, nhờ thấm nhuần ý đạo, hiểu chuyện đời “như nước chảy hoa trôi” nên má tôi đã bình an vô sự, vết thương trong sâu thẳm trái tim cũng lành lặn. Và mẹ cười nhiều hơn…

Khi về thăm nhà, tôi thường lén chụp ảnh mẹ với con trai. Những bức tranh không đẹp về bố cục, nhưng đối với tôi là những bức tranh đẹp nhất về nội dung. Mỗi khi nhìn thấy hình ảnh cô ấy cười, tôi lại thầm gửi đến cô ấy những lời chúc tốt đẹp nhất và mong muốn: Nhớ cười thật nhiều nhé.

Mỗi ngày đối với tôi vẫn là tình yêu thương gửi đến mẹ. Đọc mấy câu thơ của Trần Trung Đạo, niềm thương trên má anh trào ra ứa nước mắt: Giá như con có thể thay đổi thời gian / Thay đổi cả thế giới tiếng cười của mẹ.

Nhớ cười thật nhiều …

Lưu Đình Long

Thanh Thuy

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *