Thúc đẩy sáng tạo văn học, nghệ thuật trong phát triển công nghiệp văn hóa Thủ đô

Rate this post

Các vấn đề trong việc tìm kiếm đầu tư

Thực hiện Nghị quyết 33 của Bộ Chính trị về xây dựng và phát triển văn hóa con người Việt Nam đáp ứng yêu cầu phát triển bền vững đất nước. Nghị quyết số 09 NQ / TW ngày 22/02/2022 của Thành ủy Hà Nội Phát triển công nghiệp văn hóa trên địa bàn Thủ đô giai đoạn 2021-2025, định hướng đến năm 2030 tầm nhìn đến năm 2045 và nghị quyết Đại hội XIII. Đẩy mạnh phát triển công nghiệp văn hóa là nhiệm vụ quan trọng của Thủ đô.

NSND Trần Quốc Chiêm – Chủ tịch Liên hiệp các Hội Văn học Nghệ thuật Hà Nội cho biết: Văn học, nghệ thuật là xương sống và nguồn lực của các ngành văn hóa. Phim ảnh và âm nhạc mang lại nguồn doanh thu khổng lồ. Một số ngành khác như văn học, nghệ thuật tạo hình đóng góp doanh thu trực tiếp không nhiều, nhưng cung cấp kịch bản, hình ảnh, biểu cảm văn học cho sự phát triển của công nghiệp văn hóa. “Không có quốc gia nào phát triển thành công công nghiệp văn hóa chỉ bằng ngân sách và nguồn nhân lực của Nhà nước. Nguồn lực xã hội hóa sẽ không đầu tư cho văn hóa, văn học, nghệ thuật nếu không được lợi, không thấy lợi, không được hỗ trợ, vay vốn ưu đãi, miễn giảm thuế , cho thuê mặt bằng “, NSND Trần Quốc Chiêm nhấn mạnh

Tại hội thảo, các đại biểu đã đề xuất nhiều giải pháp trong việc đổi mới hoạt động của hội, nhằm tập hợp, tạo điều kiện cho hội viên sáng tạo, tiếp cận cái mới, khơi nguồn sáng tạo; Đồng thời đề xuất các giải pháp nâng cao chất lượng sáng tạo văn học, nghệ thuật …

Phát huy sáng tạo văn học, nghệ thuật trong phát triển công nghiệp văn hóa Thủ đô - Ảnh 1.

Cảnh hội thảo

Ông Cao Ngọc Thắng thuộc Hội Điện ảnh Hà Nội cho rằng, khái niệm “văn hóa” trong cụm từ “công nghiệp văn hóa” được hiểu theo nghĩa hẹp. Theo nghĩa đầy đủ, khái niệm “văn hóa” bao hàm tất cả các lĩnh vực của đời sống kinh tế, xã hội, do đó, “phát triển công nghiệp văn hóa” chỉ diễn ra trong một phạm vi nhất định, trên những lĩnh vực nhất định. Sân khấu có thể định lượng được, vì “lợi nhuận” mà văn hóa mang lại lớn hơn lợi tức đầu tư, vừa có thể đo lường được vừa không chính xác do sức lan tỏa của văn hóa truyền thống, cả bề rộng và bề sâu. , không chỉ tức thì mà kéo dài âm vang và lắng sâu vào tâm hồn người nghe. Vì vậy, phát triển công nghiệp văn hóa cần được cụ thể hóa ở các khâu cần thu hút suất đầu tư như sản xuất, xuất bản, phát hành, biểu diễn hay xây dựng thể chế, trang thiết bị kỹ thuật.

“Vấn đề dễ thấy hiện nay của hầu hết các lĩnh vực hoạt động VHTT là việc tìm kiếm nguồn lực đầu tư. Nguyên nhân chính là do vẫn chưa có sự đổi mới trong cách nghĩ, cách làm từ các cá nhân sáng tạo đến các tổ chức ngành, đơn vị VHTT. ”- Ông Cao Ngọc Thắng nói.

Từ đó, ông Thắng đề cập đến vấn đề sáng tạo cá nhân. Hiện nay, “khủng hoảng” thiếu bản thảo văn học, thiếu kịch bản điện ảnh, sân khấu chất lượng đáp ứng yêu cầu và thị hiếu nghệ thuật là có thật. Điều này không dễ khắc phục, bởi sự sáng tạo không bao giờ xuất hiện một cách ngẫu nhiên và trong một sớm một chiều.

Bên cạnh đó, ông Thắng chỉ ra lỗ hổng lớn trong quy hoạch, lập dự án. Đây là một trong những yêu cầu mang tính nguyên tắc của cơ chế xã hội hóa. Tránh tình trạng khi cấp vốn không thực hiện được vì thiếu kinh nghiệm lập kế hoạch và dự kiến.

Theo ông Thắng, khái niệm “văn hóa” trong cụm từ “công nghiệp văn hóa” được hiểu theo nghĩa hẹp. Theo nghĩa đầy đủ, khái niệm “văn hóa” bao hàm tất cả các lĩnh vực của đời sống kinh tế, xã hội, do đó, “phát triển công nghiệp văn hóa” chỉ diễn ra trong một phạm vi nhất định, trên những lĩnh vực nhất định. Sân khấu có thể định lượng được, vì “lợi nhuận” mà văn hóa mang lại lớn hơn lợi tức đầu tư, vừa có thể đo lường được vừa không chính xác do sức lan tỏa của văn hóa truyền thống, cả bề rộng và bề sâu. , không chỉ tức thì mà kéo dài âm vang và lắng sâu vào tâm hồn người nghe. Vì vậy, phát triển công nghiệp văn hóa cần được cụ thể hóa ở các khâu cần thu hút suất đầu tư như sản xuất, xuất bản, phát hành, biểu diễn hay xây dựng thể chế, trang thiết bị kỹ thuật.

Cùng chung quan điểm về việc tranh thủ nguồn lực xã hội hóa, ông Trần Văn Mỹ (Hội Văn nghệ dân gian Hà Nội) cho rằng, hoạt động của hội trong giai đoạn mới rất cần sự hỗ trợ của các công ty, tập đoàn kinh tế. . Lâu nay, các đơn vị kinh tế đã bỏ kinh phí lớn để quảng bá sản phẩm, Liên hiệp hội cần nghiên cứu cách thức huy động để tận dụng được nguồn lực to lớn này. “Các tác phẩm, công trình tiêu biểu được hình thành từ nguồn kinh phí” xã hội hóa “, nên được trưng bày tại một khu vực tổ chức Đại hội Đoàn 5 năm một lần. Tại vị trí trang trọng của mỗi sản phẩm cần được trưng bày ghi rõ đơn vị tài trợ để họ tri ân đóng góp ”, ông Mỹ nói.

Văn hóa phải tự tái tạo

Ông Cao Ngọc Thắng cho rằng, để phát huy nguồn lực xã hội hóa, trước hết VHTT cần phát huy tính sáng tạo trong tư duy và lao động nghệ thuật, tức là cần hiểu rõ mình khi tham gia vào cơ chế thị trường. , nhằm khai thác và tận dụng hiệu quả những kết quả mà cơ chế này mang lại. Bởi vì, văn hóa truyền thống vừa là chủ thể, vừa là khách thể của cơ chế thị trường, vừa vận động đảm bảo yếu tố lợi nhuận, đồng thời cũng là nhân tố phản ánh, góp phần thúc đẩy sự vận động đó. Với tư cách là một chủ thể, bản thân văn hóa văn học phải tự tìm hiểu xem nó cần gì và làm thế nào để thu hút các nguồn lực xã hội hóa. Với tư cách là một khách thể, văn học dân gian cần tìm hiểu xem xã hội cần gì ở họ và làm thế nào để đáp ứng yêu cầu và nhu cầu thưởng thức. Trên thực tế, cả hai vai trò chủ thể và khách thể này của văn hóa truyền thống đã hoàn toàn thay đổi so với thời kỳ trước đổi mới và cho đến nay, do nhiều yếu tố chi phối, văn hóa truyền thống vẫn chưa bước ra khỏi ranh giới của sự biến đổi. Sự thay đổi này nên hướng đi còn khá nhiều bất cập. Vì vậy, tự đổi mới là điều tất yếu đầu tiên để văn hóa truyền thống phát huy được nguồn lực xã hội hóa.

Phát huy sáng tạo văn học, nghệ thuật trong phát triển công nghiệp văn hóa Thủ đô - Ảnh 2.

Sự kết nối giữa các loại hình nghệ thuật tại sân khấu Nhà hát Múa rối Thăng Long

Phát huy sáng tạo văn học, nghệ thuật trong phát triển công nghiệp văn hóa Thủ đô - Ảnh 3.

Để nghệ thuật sáng tạo tự đổi mới, cần tạo cơ hội cho người sáng tạo tiếp cận cái mới. Ngoài việc cá nhân tự học, rất cần sự hỗ trợ của cơ quan quản lý để việc tiếp xúc văn hóa có nhiều cơ hội thuận lợi.

Ông Thắng nêu ví dụ, Liên hiệp các Hội Khoa học Nghệ thuật Hà Nội sớm sửa chữa hội trường, trang thiết bị thành nơi chiếu phim phục vụ học tập, giới thiệu tác phẩm mới của các hội chuyên ngành. Bên cạnh đó, cần nâng cao công tác lý luận, phê bình, giới thiệu, quảng bá tác phẩm văn học. Cho đến thời điểm này, công tác lý luận, phê bình vẫn còn yếu và thiếu. Ngoài ra, cần có sự kết nối giữa các loại hình nghệ thuật mà đầu mối là các hiệp hội chuyên ngành. Vẫn còn thiếu những đợt tập trung cần thiết, nhất là các giải đấu quy mô cấp thành phố, giao lưu với các tỉnh bạn.

Cùng chung quan điểm này, theo ông Trần Văn Mỹ, không chỉ kết nối với các hiệp hội chuyên ngành trong nước mà cần mở rộng giao lưu với nước ngoài. Ông Mỹ lấy ví dụ, Hàn Quốc là một quốc gia phát triển rất nhanh. Điều đáng học hỏi là dù kinh tế phát triển nhưng những giá trị truyền thống từ bao đời nay vẫn được người Hàn Quốc gìn giữ cẩn thận, từ cách ăn mặc đến các trò chơi truyền thống.

Ông Mỹ cho biết, hiện nay trên địa bàn Hà Nội có Trung tâm Văn hóa Hàn Quốc do Tiến sĩ sử học Sim Sang Joon làm giám đốc. Sự hợp tác, giao lưu văn hóa giữa Hội VHNT Hà Nội với Trung tâm sẽ mang lại cơ hội cho các hội viên tìm hiểu, tiếp cận các nền văn hóa đa dạng. “Chúng tôi tìm hiểu về Seoul và đất nước Hàn Quốc trong quá trình phát triển đất nước theo kinh tế thị trường, những khó khăn và thuận lợi trong việc giữ gìn bản sắc văn hóa dân tộc Hàn Quốc là gì. Những kinh nghiệm hay và thực tế của các bạn sẽ giúp chúng tôi đi nhanh hơn đến cái đích mà chúng tôi ông Trần Văn Mỹ nói.

Thanh Thuy

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *