Tôi đã đến phòng cấp cứu để phẫu thuật cắt ruột thừa với giá 11.000 đô la ở Mỹ

Rate this post

Vào viện cấp cứu ở Mỹ khi quá tải, tôi cũng phải nằm chờ khuôn vì đau nhưng không nguy hiểm dù chi phí y tế cao.

Hưởng ứng phong trào kêu ca bác sĩ trong phòng cấp cứu, tôi xin chia sẻ câu chuyện đi cấp cứu ở Mỹ của mình để các bạn tham khảo.

Hôm đó tôi bắt đầu bị đau bụng vào giữa ngày. Sau khi tự sờ nắn, tôi đưa ra kết luận rằng mình bị viêm ruột thừa. Thế là tôi lấy quần áo, đồ dùng cá nhân và điện thoại laptop, một mình bắt xe Uber đến bệnh viện. Lúc đó đang có dịch Covid-19 nên bệnh viện hạn chế người thân, tôi đi một mình cho gọn gàng.

Đến nơi, tôi được một nhân viên yêu cầu làm giấy tờ, hỏi lý do vào đây, đo huyết áp, nhịp tim, nhiệt độ rồi ngồi chờ. Những người có Covid-19 đang đợi bên ngoài, không phải Covid-19 có thể ở trong phòng chờ.

Ngồi được một lúc thì tôi thấy một người đàn ông bước vào, anh ta ngồi vào ghế sau lưng tôi và bắt đầu khóc lớn. Nhìn lại, tôi thấy anh ấy khóc rất đáng thương, nhưng hai tay buông thõng bên hông, không lau mắt, mũi gì cả. Khoảng 5 phút sau, một y tá gọi vào, hóa ra anh ta bị chấn thương, sau khuỷu tay là một cục u to, to bằng hai quả bóng tennis, chắc do khớp ngón tay bị bong gân, dịch tràn ra ngoài.

Chờ cả tiếng đồng hồ mới được gọi vào, đợt dịch bệnh viện quá tải nên thấy nhiều giường xếp ngoài hành lang, ngoài hành lang cũng được một chiếc.

Ngay lập tức một sinh viên y khoa đến khám cho tôi, sau khi hỏi han và sờ nắn thì anh ta biến mất. Một lúc sau, một bác sĩ quay lại với học sinh, cũng hỏi thăm và sờ soạng rồi biến mất.

Đau ruột thừa là những cơn đau là dấu hiệu của bệnh đang tiến triển, nếu đau quá thì ruột thừa sẽ vỡ ra. Vì vậy, đau ruột thừa không nên dùng thuốc giảm đau, kẻo nó bùng phát bất cứ lúc nào. Vì vậy, tôi ngồi đó với yêu cầu theo dõi cơn đau của tôi để báo cáo nếu cần.

Sau đó một y tá đến và nói rằng cô ấy sẽ lấy máu để xét nghiệm. Tôi hỏi cần xét nghiệm gì, cô ấy nói là chỉ định của bác sĩ, tôi mới làm. Vì vậy, cô ấy đã lấy hàng chục ống máu và biến mất.

>> ‘Lương của một bác sĩ mới ra trường chưa đến hai triệu đồng’

Tôi đợi đến mốc meo, chẳng biết làm gì, đành phải nhìn thiên hạ, ai cũng là bệnh nhân đau khổ. Cô gái ở giường bên cạnh ngồi thút thít mặc dù trông không quá ốm, chắc là vừa nhận được một chẩn đoán không tốt. Cô ấy khóc nhưng không ai quan tâm. Các nhân viên y tế làm công việc giấy tờ ngồi sau dãy bàn, gõ máy tính, không ai để ý đến họ.

Sau một thời gian, tôi nhận được thông báo tài khoản bệnh nhân (cổng thông tin bệnh nhân, một ứng dụng của bệnh viện được cài đặt trên điện thoại) mà kết quả xét nghiệm đã có sẵn. Sau đó tôi mang kết quả ra nghiên cứu, hàng chục thông số. Sau khi tìm kiếm trên Google và áp dụng kiến ​​thức về hóa sinh, tôi kết luận rằng tôi đã bị nhiễm trùng.

Y tá quay lại và thông báo với tôi rằng tôi sẽ đi siêu âm. Kỹ thuật viên bảo tôi ngồi trên xe lăn, đẩy tôi vào phòng siêu âm, chúng tôi được bảo ra ngoài, có người đang gặp nguy hiểm hơn, cần phải siêu âm trước. Vì vậy, chúng tôi quay lại và chờ đợi, sau đó cuối cùng cũng vào được. Siêu âm chỉ 5 phút, tôi trở lại giường ở hành lang. Cuối cùng bác sĩ cũng đến, anh ta nói: “Anh thật sự bị đau ruột thừa. Bộ phận phẫu thuật sẽ đến nói chuyện với anh.”

Một lúc sau, một nam thanh niên bước vào, xưng là người dân của khoa ngoại và giải thích cho tôi về ca phẫu thuật sắp diễn ra. Sau đó anh khám và sờ nắn lại.

Bác sĩ này đã làm tôi phát hoảng khi nhầm các mốc mang thai trước của tôi với một ca sinh mổ (lúc đó tôi đã sinh xong). Tôi cao giọng giảng cho anh ấy về vấn đề thai sản, khiến anh ấy ngượng ngùng nói rằng, tôi sẽ học được điều mới mỗi ngày, đúng không?

>> ‘Bác sĩ 5 năm không bỏ vốn đi học y khoa’

Tôi hỏi lại, liệu anh ấy có phải là người phẫu thuật cho tôi không. Anh ta nhanh chóng nói, anh thật may mắn, tối nay bác sĩ phẫu thuật trực là trưởng khoa phẫu thuật. Nói thật, nếu anh ta đứng mà mổ thì tôi đã bỏ chạy.

Từ lúc phát hiện bệnh đến lúc vào phòng mổ là hai tiếng đồng hồ. Từ lúc đến bệnh viện đến lúc phát hiện bệnh mất 6 tiếng đồng hồ. Sau khi tỉnh dậy, tôi được đưa vào phòng bệnh để nghỉ ngơi. 12 tiếng sau tôi xuất viện, nguyên nhân là do đông bệnh nhân Covid-19 quá, bệnh viện hết phòng.

Đến phòng cấp cứu ở Mỹ lúc đông đúc, tôi cũng phải trải qua những rắc rối chung do quá đông, kể cả chờ đợi, người đến sau nhưng tình trạng nặng hơn thì được cấp cứu trước, nằm ngoài hành lang, được các sinh viên y khoa nhìn thấy. và cư dân, không có lời giải thích cho tình trạng của anh ta.

Điều cuối cùng, tôi nghĩ bình thường cũng vậy thôi, trong quá trình đó mà không xét nghiệm hay chụp chiếu thì bác sĩ không kết luận được gì, tôi đau nhưng không nguy hiểm nên tôi phải cố chịu đựng.

Tôi thừa nhận rằng ở Việt Nam, bác sĩ ít nói chuyện với bệnh nhân để giải thích về bệnh tình của họ. Còn ở phòng cấp cứu, nếu không có thời gian thì làm sao mà giải thích, giải thích được, ở nước nào cũng vậy. Sai lầm lớn nhất của các bác sĩ ở Việt Nam khi khám cho bệnh nhân là nói chuyện với người khác hoặc không trả lời câu hỏi của bệnh nhân.

Hầu hết các phàn nàn của bệnh nhân Việt Nam đều liên quan đến trình độ chuyên môn của nhân viên và trang thiết bị y tế. Đây là một vấn đề khác, nó chỉ có thể được giải quyết bằng tiền.

>> Ác cảm với bác sĩ bệnh viện công

Còn đi cấp cứu mà viện phí 6 nghìn đồng thì em chịu, bác sĩ làm việc sao được, lấy đâu ra mấy viên thuốc hay chụp chiếu.

Ca mổ ruột thừa của tôi, bệnh viện nhận 11.000 USD, tôi thanh toán hết một nghìn USD, phần còn lại do bảo hiểm chi trả.

Để có được dịch vụ bệnh viện kiểu Mỹ, cái giá phải trả là không thể kể xiết.

Khanh Huynh

>>Bài viết không nhất thiết trùng với ý kiến ​​của VnExpress.net. Đăng bài nơi đây.

Thanh Thuy

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *