Trang thơ Trần Quang Quý

Rate this post

Với bản năng thơ, trái tim nhạy cảm, dấn thân vào thơ ca, mỗi bài thơ của Trần Quang Quý là những suy tư sâu sắc về con người và xã hội hiện đại.

Những vần thơ của ông là những lời tâm sự, day dứt, trăn trở về thân phận con người. Anh luôn khao khát được tự do, được sống và viết như lẽ sống, quyết liệt chống lại sự xô bồ để mang đến cho thơ một hơi thở mới, một sức sống mới.

Nhà thơ TRẦN ANH THÁI tuyển chọn và giới thiệu

Chia sẻ cuộc gọi

Xin chia sẻ
Đây là những con đường chạy dọc tuổi thơ
Tiềm thức lông mọc cánh với ước mơ về bầu trời
chim sẻ nhỏ trộm mùa về tổ
đánh cắp giai điệu của cánh đồng

Cái mỏ nhỏ bé nhặt giọt sương, giọt đêm mặn mòi.
Họ đan cả bầu trời, từng sợi bình minh, từng sợi hoàng hôn thành tổ
hạnh phúc xếp bằng rơm cuộc sống
Những mảnh hồn quê thắp sáng đôi cánh chắp cánh những chân trời

Tôi gọi là chia sẻ
gọi những mùa thơm
nhớ hiên nhà chiều mẹ sàng gạo.
dưới bàn tay của người đã xé nát đôi mắt của thời gian
Tôi đã sẵn sàng cho tiếng chim, lăn lộn từng đám trên mặt đất
Tôi đã sẵn sàng cho cuộc sống đau thương của mùa gieo hạt
ôi con chim nhỏ
Tôi yêu những con chim sẻ không biết hót
Cả một đời chiêm nghiệm tiếng sẻ chia

Nhà em đây rồi, chim về như xưa về đầu cau, rúc rích chiều chiều.
ôi tiếng chim – mái hiên tuổi thơ tôi
Tiếng chim đã theo tôi suốt một đời quê.
khi nào chim sẻ sẽ hót?

Viết cho bạn trong một ngôi nhà chật chội

Đường về nhỏ, nhà ta cũng nhỏ.
Một đôi guốc là đủ
Tôi nấu ăn và nhìn bạn với đôi mắt ướt
Nên chiều Hà Nội bớt lang thang.

Gió ơi gió
Chiều nay không mời
Ôi cây, cây đã ngừng và lá đã rơi lặng
Cuộc sống thực xoay quanh căn bếp mỗi ngày
Tiếp tục chùn bước ngay cả khi anh yêu em
Các tầng sang trọng, đèn cao áp ở đâu?
Mái nhà của tôi vừa đủ đóng cho chúng ta
Tôi bỗng thấy tội nghiệp hơn mọi con nhện
Đi suốt đời một mảnh lụa riêng.
Tôi làm việc chăm chỉ hơn cả đêm mất ngủ
Chăm sóc tôi khi tôi đi trên đường
Một viên đến vài lần kể
Đau thương tan biến từ một lời yêu thương
Tôi rất nghèo, tôi không có gì ngoài sách
Không có thứ gọi là tài sản nhưng bạn
Cửa hẹp mà trời thăm thẳm
Một ngôi sao thư giãn trong bóng tối
Bạn đột nhiên nhìn tôi bất ngờ
Cánh cửa này đang rộng mở.

1985

———-

Bước đều

Bước đều

Có vợ cãi chồng, chồng bỏ nhà đi lâu ngày.
Tháng ba khát khao, tháng ba nhớ nhung
Hoa xoan phải rụng tím quê

Bước đều
Ai đi qua đồng nghe lúa khát mưa?
Ai đi chợ nghe lòng trống trải.
Ai qua ngõ nghe tiếng bước chân nhẹ.
Chim sẻ bay khắp nơi chờ giao mùa

Tháng ba ta về bắt ốc, mò cua.
Tôi xấu hổ để che giấu khuôn mặt của mình
Chiếc mũ giả vờ lật gió
Bước chân nghiêng cánh đồng

Bước đều
Bố về hưu bán nước ven sông
Nghe gió rít qua tóc
Mẹ ôm con, mong một ngày sớm kết thúc
Bạn có ngồi một mình vào ban đêm và thiền định suốt đời không?

Tháng ba của người nông dân, tháng ba về phố
Gặp gỡ những chiếc đèn ống màu xanh đang nhảy múa
Tôi nhìn lại thời gian của cỏ dại
Tháng ba, sâu trong mắt anh.

Đêm trong làng

Tôi trở lại dưới mái nhà rêu phong trong giấc mơ của tôi
Qua những khu vườn hồi hộp
Tiếng chân trâu vẫn chập chờn trong giấc ngủ của lão nông.
Cánh đồng thở hổn hển với bộ ngực trễ nải của một phụ nữ trẻ
Ngôi làng ẩn mình trong bóng tối
Đêm làng trở về thiên niên kỷ.

Người hâm mộ võ thuật và võ thuật
Gió vẫn bên bờ sông
Thức dậy trong em tiếng gà khuya, ngọn đèn khuya cuối đường.
Ước gì còn xanh quả chuối non.
Mẹ lại thắp đèn lần sau
Thấp thỏm nghe cánh đồng chưa gieo hạt!

Bóng tối tự do biến mất dưới bầu trời
Bờ tre giận rụng tóc
Yêu đất, trái mau chín
Ngắm hoa lệ vườn khuya!
Tôi ngủ với tiếng ve mùa hè
Mồ hôi làng túa xuống em.

Nhưng mẹ vẫn ngồi đó nhóm lửa
Bận rộn với bao ước mơ muôn thuở bước chân người.


Bài hát tháng 10

Cánh đồng châu chấu hót trước gió tháng mười
Họ mang hơi thở của tháng 10 cho những tháng 10 khác
Tháng mười cúng hạt giống
Lợn đáng sợ
Sương muối gặt tóc mẹ hoàng hôn
Giấc mơ của người da trắng

Tôi đi ngang qua những mùa lúa thơm phía chân trời
Bạn đã buộc tôi từng nút thắt của ký ức
Mặt trăng đang thở hổn hển trong đêm của cô gái
Có bài hát của sương sớm và cánh đồng cỏ dại bất tận
Hương thơm ngây ngất đôi môi thiếu nữ

Tôi gọi tên bạn trong giấc mơ tháng mười
Dọc theo những con đường cô đơn
Trên ngực mùa thu là cốm
Phút chốc, những giai điệu của cánh đồng được cất lên
Những mùa lẻ năm xưa

Sau mùa gặt, những con đường mệt nhoài nằm trong rơm
Liềm mệt mỏi giờ nằm ​​yên trên tường
Chúng vẫn cuộn tròn hình dấu chấm hỏi
Dấu hỏi ngàn năm vùi sâu dưới đáy đất
Dấu hỏi bay lên mùi tro bếp.
Những dấu hỏi quay ngược về tiền kiếp xa xưa
Hạt lại được gieo. Gọi lại. Hạt nhân.

———–

Cổ Ngư một lát

Quán cơm nguội trầm tư giữa phố hiện đại
Chiều tỉnh dậy trong sương phủ Tây Hồ
Cổ Ngư nhớ ngày xưa, nằm bóng con chó non hồn bay phách lạc.
lá phong lá vàng mùa thu cởi quần áo của bạn
Tôi đi ngày buồn trống rỗng
nhặt những dấu vết của loài người
rắc trên đường, trời sẽ có gió
Trấn Quốc thỉnh chuông cầu phúc
những con sóng vỗ về tôi vào buổi chiều
Tôi trở lại thực tế ảo mùa thu, trong vị ngọt đắng
trong một chiếc váy trẻ trung rực rỡ trên đường phố
Em muốn hôn bầu trời bồng bềnh, đôi môi bay về quá khứ
Kỉ niệm treo trên tán lá, mắt em vẫn còn đó
Cá cổ đại
Cá cổ đại
Cá cổ đại
bàn chân nức nở vẫn nhớ đường
Đi bận vào một ngày không xác định
khóc trên vai tôi
lá rơi xào xạc.

Hình minh họa: PHÒNG PHÚT

Thanh Thuy

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *