Truyện ngắn: Gió lành và nước

Rate this post

1. Bữa sáng khơi thông dòng chảy vào kênh rạch giờ không lo nhiễm mặn, thiếu nước. Sà lan chở nước ngọt lao vào Đã thấy bờ kênh chưa, nhìn màu vàng ấy chưa? Cặp đôi đó là để xem khu du lịch sinh thái của tôi. Người Sài Gòn hay người nước ngoài đến xứ này thăm tôi, họ muốn sống với ruộng đồng, sông nước, họ tập tát nước, họ thích thổi lửa rơm, nướng cá lóc. Thái vẫn luyên thuyên từ bến xe đến những đoạn hai bên con đường tre xanh. Bạn đã đi bao lâu rồi? Về việc ngồi sau lưng một người bạn của quá khứ ba lần và đếm bằng đầu ngón tay. Dễ chừng mười năm không trở lại cố hương. Thành phố nuôi bao nhiêu người con xa quê, chưa kể cả nhà Tý chuyển lên đó, từ ngày bà nội mất chỉ còn lại cậu út.

Anh bám vào trái đất này như phù sa lắng xuống châu thổ. Bố mẹ Bill có mấy lần gọi điện bảo đi Sài Gòn, sao chúng ta không ở đây một mình? Ốm đau, ốm đau ai lo? Mỗi lần nghe vậy, cậu út đều xoa tay. Tôi đến từ vùng châu thổ chín nhánh, quen gánh sóng nước, nơi nhà cao cửa rộng, bê tông cốt thép không xô bồ, đi đâu cũng không quen. Khi dịch bệnh lan rộng khắp miền Tây, bố mẹ Tý lo lắng gọi điện cho cậu út. Tiếng cười được nghe mỗi ngày. Bố mẹ ngạc nhiên hỏi tại sao người ta sợ chết, nhưng cậu em út lại cười. Câu trả lời là nhờ dịch nhẹ mà mình thấy vẫn được yêu thích. Lời yêu thương rơi trên môi cậu út đậu cà vạt bên bờ kênh, cũng vào mùa liếm bờ, bông lau trắng xóa. Đôi cánh mềm như lông vũ lướt qua mắt cậu út. Bực bội hay sao ấy, hình như khóe mắt đang rơi nước mặn ngon lành.

2. Cô theo bố mẹ lên thành phố từ khi học cấp hai. Mấy lần đầu về, tôi cũng nhớ mùa nước nổi, nhớ hoa lục bình, thèm ăn điên cuồng. Đâu đó hai ba năm kẹt lịch học thêm nên không về. Lần cuối cùng tôi trở lại có lẽ là khi tôi ở nước ngoài. Lúc đó Tý chưa quen với bùn, không thích phóng mương, lại càng dị ứng với nước sông. Tỷ muội có hạt nhỏ màu đỏ. Khi gặp anh Thái đến thăm, anh vui mừng khôn xiết. Thái hỏi bạn có buồn không? Khi đó, bà nội tôi yêu tôi nhất trong số các cháu của tôi. Mỗi mùa dong riềng, bà tôi đều thu hoạch để dành lấy ra gửi cho các bạn. Cana bên ngoài đập dập, xào với muối ớt. Cà chua ngọt ngâm chua của nước ngoài. Bên ngoài được bọc cẩn thận bằng hai lớp keo lớn. Sáng ra, tôi chạy vội ra chợ mua một cái thúng lót bằng vải vụn quấn quanh rồi buộc lại cẩn thận. Vì sợ điều khiển xe nhét thùng keo vào, ăn không hết.

Thái nhắc đến chuyện cũ mà mắt đỏ hoe. Bill ngồi sững sờ nhìn bạn. Thái thắp hương xin phép về. Tỷ phú làm theo. Con đường quê ngày ấy thấp thoáng bóng hai người bạn. Khi lúa trổ bông còn đang đơm bông vàng ươm. Chiều chiều đàn chim rong ruổi trở về miền Tây sau một ngày sải cánh bay xa. Thái nhìn người bạn quê mùa phủ bụi thành thị mà lòng chợt quay lại nhớ về những ngày tháng vụng về. Tuổi trẻ Thái Lan cũng bấp bênh giữa ngã ba trái tim. Đôi khi tôi nghĩ thật tốt khi mình lên thành phố thử một lần cho thỏa lòng mình. Nhưng, một buổi chiều đầy khói đồng bên bếp mẹ nấu. Thái nhìn đôi bàn tay chai sạn của mẹ, nhìn cái gùi của cha già nua, nhìn quê vàng giữa cơn khát nước ngọt, giữa thời đất cắt thành phố, những người con đồng bằng. Mọi chuyện suôn sẻ, rồi đất nước chúng ta rồi sẽ ra sao? Thái quyết định ở lại. Cứ thế, năm tháng bám lấy phù sa của chín nhánh sông, bấu víu cuộc đời với đồng ruộng để giữ thân.

Chiều hôm ấy giữa câu chuyện của hai người bạn, vẫn ngập ngừng về cô gái học cùng lớp năm xưa. Người này muốn hỏi, người kia muốn nói, nhưng lời nói lại ấp úng. Chiều cứ thế trôi xa nhau.


3. Cánh bếp chiều tím, Thái dặn lòng chẳng muộn phiền. Đời người giống như một dòng sông, có nước lớn sóng lớn, có sóng gió nhấp nhô. Mọi người nói về tiền ảo trên các phương tiện truyền thông. Nơi đất khách quê người năm ấy, ba người chúng ta đều bị dụ, nhưng không đến nỗi, người dân chúng ta dù nghèo dù khổ cũng hiểu đồng tiền không ai mong muốn, nhất là đồng tiền rớt giá. từ bầu trời. Bạn chỉ cần đến đây để thư giãn và sau đó quay trở lại.

Một vài đồng tiền ảo đầy lợi nhuận dụ dỗ Tỷ. Gom góp của cải hơn chục năm trời đầu tư vào, đồng thời đẩy cao, mua bán, Tý âm thầm cầm giấy tờ nhà, quyết trở thành tỷ phú như cái tên mà bố mẹ đặt cho. Đôi khi việc Bill nắm trong tay tiền tỷ là đúng. Nhưng, đời nào chẳng biết, vào một đêm Bill ngủ quên nửa vòng trái đất, bên kia sàn giao dịch sụp đổ, đồng tiền ảo chạm đáy, anh trở thành con nợ. Quản cả tháng trời trong im lặng, tôi không chịu được nên phải thú nhận. Lãi mẹ, lãi con là 5 tỷ đồng. Vợ để lại giấy tờ ly hôn, bán nhà. Cô vùi mình trong căn phòng tối và uống hai gói thuốc ngủ. May mắn hay linh tính mách bảo, chiều hôm đó người vợ gọi điện nhắc đi đón con, điện thoại reo ầm ĩ nhưng không ai bắt máy. Người vợ vội vã trở về nhà nên Tý được đưa đến bệnh viện kịp thời.

Người em út nghe chuyện, chuông điện thoại gọi Tý lại. Giữa bộn bề cuộc sống, anh không còn biết đi đâu ngoài việc trở về quê hương, dù đất nước này dường như anh đã quên mất khi lao vào đầu tư ảo. Người út nói chắc nịch, bán đất trả nợ. Anh bước vào phòng. Bill lững thững đi vào bếp. Trái tim trống rỗng vô cùng. Trái đất như máu và ruột chảy trong người đồng bằng. Đất còn hơn cả cuộc đời của người dân vùng đất này. Đời người vẫn đen bạc với nhau, nhưng đất có bao giờ biết bạc với ai. Người ta bỏ đất ra đi, nhưng khi dịch bệnh tràn về thì có năm, bảy cách để tìm nơi trú ẩn. Cuối đời, con người cũng về với đất. Đất sinh ra người châu thổ, rồi cũng là đất ôm ấp người đồng bằng khi bóng chiều tàn. Cả đời cậu út giữ đất coi như giữ mạng. Để có thể…

Tý vẫn thẫn thờ nhìn ra sông. Gió xào xạc thổi những cánh hoa tử đinh hương rơi xuống trước mặt. Cả một vùng ven sông trắng xóa. Lòng Ty trắng ngần.

4. Thái chở Tý đi chợ quê vào một buổi sáng, trời nhiều mây và mưa. Gánh bún điên điển nhé quý khách hàng. Bà chủ ngập ngừng một lúc rồi cười buồn. Ngày đó cả ba người thường băng qua cánh đồng trong cơn mưa mùa hạ. Chuyến tàu để lại hai chàng trai kéo theo người bạn thân nhất của họ trên con đường quê. Mùa mắc ca cũng qua đi với thú vui hái quả rồi chấm muối tiêu chanh. Vị cay xộc vào ruột, bụng sôi lên, cồn cào đau nhói nhưng vẫn mỉm cười. Tiếng cười giòn tan. Ngày Tý đi, con nhỏ đứng bên hàng rào nhà. Không ai nói một lời với ai. Chỉ có bụi đồng mang nỗi nhớ bay vào không trung.

Con Bông có một người cô ở thành phố để mai mối lấy chồng. Ngày rẽ sóng Cửu Long thành phố tưởng êm ấm, không ngờ lại là kẻ bội bạc. Gia đình tan nát, suốt một thời gian dài cho đến khi bán thận để trả nợ. Không chịu nổi cảnh người chồng cờ bạc đánh đập mình suốt 4 năm làm vợ, Bông xin phép bố mẹ chồng rồi thu dọn đồ đạc trở về nhà. Trên mặt vẫn còn vết sẹo sau lần bị chồng đánh. Ai cũng có vết sẹo mịn trong đời. Nhưng, vết sẹo của con người sau bao nhiêu năm có mờ đi nhưng không bao giờ xóa được. Chỉ có vùng đất phù sa của Tổ quốc ta mới có thể xóa nhòa đi bao nỗi đau để con người có nơi trú ngụ, mưu sinh sau những chặng đường dài.

Thái kể câu chuyện về cô con gái của bạn thân trên đường đi ăn sáng về. Chị hờ hững hỏi, lúc đó chị có yêu Bông không? Thái không trả lời. Lúc nhỏ, lúc lớn thì mê, có khi chao đảo như con đò qua ngã ba sông. Tinh thần một bên, lảo đảo một bên. Sóng nước đồng vỗ vào bụng. Tình yêu cũng theo chân người rời quê lên thành phố. Theo dòng thời gian, ngày đầu biết quê hương cũng là ngày đầu lấm tấm bạc, đầy dấu vết phố thị.

Thái dừng xe trước hàng rào nhà, xuống xe, tháo đồ bán đất nát rồi đi vào trong. Tôi gom góp dành dụm được một ít, cộng với số tiền anh bán nhà trên đó cũng đủ trả nợ ngân hàng. Xin đừng bán đất. Đất này không là gì ngoài đất. Bán đất là bán gốc rễ của đời người. Nhưng là một người, bạn không thể mất gốc. Cậu út nhìn Thái, Tý nhìn Thái. Nhưng Thái vào thẳng bàn thờ bà nội, thắp hương và cười lớn, bạn nói thế có đúng không. Không biết bà trên bàn thờ có hiển linh hay không nhưng tôi thấy nụ cười trên ảnh có vẻ rạng rỡ.

Đêm đó, có ba người bạn thân quanh quẩn bên chai rượu gạo. Mồi không có gì ngoài vài quả dưa đỏ mà Bông vừa mang qua. Sớm mai Tý sẽ về thành phố giải quyết nợ nần rồi về Gáo Giồng. Vẫn thiếu người tát gàu ngoài đồng. Đất vẫn cần người cày cấy. Bill trở lại chăm sóc khu vườn với cậu em út từ sớm. Ăn một cái gì đó để thư giãn trái tim của bạn. Nhưng này, số tiền đó tôi dành dụm được để cưới vợ đó. Anh vào đây làm việc cho em đến khi em trả đủ tiền cưới thì anh đừng nghe nữa. Thái vừa nói vừa ngà ngà say. Tỷ cười sặc sụa cả trái dong riềng văng tung tóe trên sàn. Con Bông nhìn hai đứa bạn thân rồi lắc đầu ngao ngán, cha già mẹ không còn nhẵn nhụi như hồi còn trẻ. Vô tình, câu nói của Bông khiến cả ba nhìn nhau. Khi còn trẻ, họ thường nghe các cụ già xứ này hát: “Hò ho, gió tháng mười ngọt ngào dòng nước Thổi người xa xứ về với quê hương”. Dường như trong đêm đen câu hát xưa rượu chưa cạn mà lòng ba người bạn đã say.

Truyện ngắn TÔNG PHÚC BẢO

Thanh Thuy

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *