Trần Ly Ly và câu chuyện không chỉ về những tác phẩm múa “cháy vé”

Rate this post

Trần Ly Ly và câu chuyện không chỉ về những tác phẩm múa bán hết vé - Ảnh 1.

NSƯT Trần Ly Ly hiện là Cục trưởng Cục Nghệ thuật Biểu diễn, Bộ Văn hóa, Thể thao và Du lịch, trước đó bà từng làm Giám đốc Nhà hát Nhạc vũ kịch Việt Nam. Trần Ly Ly là một trong những nghệ sĩ múa đương đại hàng đầu Việt Nam

Tôi nghĩ mỗi người, hay nói rộng ra là một thế hệ đương nhiên sẽ có những suy nghĩ khác với thế hệ trước. Nó không hẳn ngược lại với truyền thống mà có tính kế thừa cũng như hướng phát triển riêng với năng lực của mỗi cá nhân, năng lực của thế hệ và cộng đồng.

Phải nỗ lực rất nhiều để trở thành một người có khả năng vũ đạo tuyệt vời, nhưng tôi luôn nghĩ, dù vũ đạo luôn hiện hữu trong từng nhịp thở nhưng không có nghĩa là tôi chỉ là một vũ công.

Lúc này, tôi chuyển sang làm đạo diễn múa, đạo diễn sân khấu và tổng đạo diễn các chương trình. Tôi phải nghĩ về một tổng thể, đường nét hay ý tưởng lớn, khuôn khổ của một chương trình lớn hơn là thực hiện một vở múa độc lập.

Kế thừa, không đối nghịch

Khi tôi trở về Việt Nam sau khi du học ở Úc và làm việc ở Pháp, tôi nghĩ nền khiêu vũ của chúng tôi cần một cái nhìn mới. Tôi và các biên đạo múa khác muốn tạo ra một không khí mới cũng như các tác phẩm múa đương đại.

Lúc đó tôi đã nhảy những điệu nhảy lớn như Một ngày, Sống trong hộptheo dõi bởi 7x, Có có không không, Một và hai… Khi đó, múa đương đại còn rất ít nhưng cũng bắt đầu dần tạo nên làn sóng lớn ở Việt Nam vào những năm 2005 – 2015.

Sau một thập kỷ được gọi là bản lề, múa đương đại giờ đây đã trở thành một bộ phận nghệ thuật múa sâu rộng ở Việt Nam. Tuy nhiên, để các tác phẩm múa thực sự mang màu sắc đương đại, chúng tôi vẫn đang trên con đường tìm kiếm hy vọng ở những biên đạo trẻ.

Là con của gia đình, điều đó đồng nghĩa với việc tôi được sống trong môi trường của nghệ thuật nói chung và nghệ thuật múa nói riêng. Bởi vì tôi đã suy nghĩ về khiêu vũ cũng như sống trong môi trường của âm nhạc cổ điển, âm nhạc truyền thống, múa cổ điển từ rất sớm. Khu tập thể khu công sở Mai Dịch lúc đó luôn nằm trong trí nhớ của tôi.

Nhớ lại lần đầu về nước thực hiện các tác phẩm đương đại khác nhau, tôi cũng nhận được nhiều ý kiến ​​khen chê, phản cảm.

Tôi chấp nhận tất cả vì tôi tin rằng sự phát triển đòi hỏi tư duy đa chiều, thậm chí đối lập nhau. Tôi nghĩ, những phản biện, những phản ứng ban đầu không tiêu cực mà cần thiết để tạo ra sự phát triển nói chung.

Trần Ly Ly và câu chuyện không chỉ về những tác phẩm múa bán hết vé - Ảnh 3.

Không khó để có được khán giả bất chấp giá vé cao

Từng bước, từng bước, trong những năm qua, khiêu vũ Việt Nam đã phát triển đến những đỉnh cao. Các vũ công trẻ, tôi tin vào họ, vào trí thông minh nhạy bén của họ khi xem họ thể hiện tinh thần đó trong các tác phẩm múa.

Tuy nhiên, tôi vẫn mong chờ sự chuyên sâu hơn trong tư duy sáng tạo, đào sâu và khám phá từ ngôn ngữ đến cách diễn đạt và đề tài. Tôi thấy sự phát triển của múa Việt Nam hiện nay, về tay nghề các bạn làm tốt, nhưng chưa có nhiều tác phẩm múa lớn mang tính biểu tượng và đặc trưng.

Đây vừa là câu hỏi vừa là thách thức lớn đối với bộ môn khiêu vũ hiện nay. Múa liên hoan có nhưng chưa có nhiều tác phẩm chuyên sâu, đó là điều mà chúng tôi phải suy nghĩ một cách có định hướng cho tương lai.

Tôi cảm ơn những người nghĩ rằng tôi không chỉ là một nghệ sĩ, một biên đạo múa tài năng mà còn được biết đến là một trong những đạo diễn có khả năng làm nên những đêm nhảy … “cháy vé”. Tôi vừa được làm tổng đạo diễn khai mạc và bế mạc Sea Games, đây là một vinh dự cũng như thành tích mà cá nhân tôi cảm thấy rất tự hào.

Tôi tự hào vì qua hai chương trình này, tôi đã quy tụ được những anh tài thành một đội để tham gia vào thành công của sự kiện ghi dấu ấn Việt Nam với bạn bè quốc tế.

Tương tự, có những tác phẩm sân khấu, ca múa nhạc “cháy vé” với khán giả, tôi luôn tin mình sẽ làm được, như khi tôi làm Giám đốc Nhà hát Nhạc vũ kịch Việt Nam, chúng tôi có vở Rocks. Symphony “cháy vé”, khán giả đứng lên ghế đầy phấn khích vì vẻ đẹp mà âm nhạc và nghệ sĩ mang lại.

Khi chúng tôi biểu diễn Hồ thiên nga, hơn 10.000 khán giả đã đến xem. Hay như khi tôi làm tổng đạo diễn vở nhạc kịch Les Miserables, vở nhạc kịch kinh điển luôn “cháy vé” với hơn 5.000 khán giả.

Những ví dụ đó cho thấy nếu chúng tôi thực sự làm tốt thì không khó để có được khán giả dù giá vé có cao đến đâu. Thị trường ở đó và sẵn sàng. Các chương trình truyền hình thực tế hiện nay, hay vở ballet như Kiều, Hàm Lê Minh Châu đều bán rất chạy. Tôi nghĩ rằng chúng tôi hoàn toàn lạc quan về điều này.

Khán giả hào hứng yêu mến và kính trọng nghệ sĩ. Có nghĩa là nghệ sĩ có thể kiếm sống bằng nghề của mình. Thị trường vẫn đang chấp nhận. Sân khấu tuồng vẫn có chỗ đứng trong lòng khán giả.

Đưa nghệ thuật vào các trường trung học

Trong nghệ thuật, cũng phải thừa nhận rằng sự đào thải là rất lớn. Người nghệ sĩ không chỉ học rồi mới có kỹ năng mà cần phải có năng khiếu thiên bẩm, đồng thời phải nỗ lực không ngừng nghỉ để tạo ra những kỹ năng mà không phải ai cũng làm được.

Rõ ràng đây là điểm khác biệt lớn nhất giữa học nghề và học nghệ thuật. Ở góc độ nhà quản lý, tôi thấy việc đối xử với nghệ sĩ ở nước ta còn chưa tốt, điều này sẽ dẫn đến mất chất xám, mất đi sự động viên cần thiết đối với nghệ sĩ.

Múa Việt Nam hiện nay đã có độ phủ rộng, nhưng về chiều sâu như một bộ môn nghệ thuật đẳng cấp thực sự thì vẫn chưa đủ. Đây là những gì tôi đã thấy, trong các buổi biểu diễn chính trị. Chúng tôi suy nghĩ rất nhiều để giữ được độ phủ nhưng cũng phải phát triển theo chiều sâu.

Tôi nghĩ đã đến lúc chúng ta cần phát triển nghệ thuật từ cấp 3, dành cho trẻ nhỏ. Các nước phát triển đã coi nghệ thuật là không thể thiếu, nghệ thuật và cảm thụ nghệ thuật phải là hệ thống tri thức gắn chặt với hệ tri thức cơ bản để tạo cho mỗi người một tổng thể tinh thần hoàn chỉnh. , cân bằng, một cuộc sống giàu có, văn minh.

Tôi nghĩ, việc đưa nghệ thuật vào chính khóa trong trường học, tất nhiên với liều lượng phù hợp là rất quan trọng để học sinh có thời gian tiếp thu và tìm ra sở thích của bản thân trong từng môn học nghệ thuật. Nếu bạn thực sự có đam mê và năng khiếu, bạn sẽ đi theo con đường chuyên nghiệp.

Trẻ em ở bất kỳ đâu trên thế giới đều cần được tiếp xúc và học hỏi nghệ thuật. Âm nhạc hay khiêu vũ đã nằm trong bản năng của con người, chúng ta chỉ cần tìm cách khơi gợi nó. Tôi tin cách nhìn nhận cảm xúc của con người, sự bao dung có đa chiều, sâu sắc hay không thì nghệ thuật đóng một phần rất lớn.

Thanh Thuy

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *